Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 721: Trương Dịch ngươi chờ đó cho ta!

"Chương 721: Trương Dịch ngươi chờ đó cho ta!
Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Trương Dịch mỉm cười. Bất quá trong sự vui vẻ này lại ẩn chứa một tia nộ khí không dễ phát giác. Ngay sau đó liền nghe hắn lạnh giọng mở miệng nói: "Các ngươi, không nghe qua câu này sao?"
Thanh âm Trương Dịch băng lãnh, còn mang theo chút giọng chất vấn. Hai mươi lăm bác sĩ kia hầu như đều lớn tuổi hơn Trương Dịch, cũng coi như được chứng kiến rất nhiều lãnh đạo lớn. Nhưng lạ là khi Trương Dịch mặt trầm xuống, giống như một luồng áp lực vô hình đè lên người bọn họ, tựa hồ toàn bộ không gian đều ngưng kết, quả thực so với các lãnh đạo lớn nổi giận còn đáng sợ hơn! Từng người như bị định thân chú, ngay cả một động tác đơn giản như lắc đầu cũng trở nên khó khăn! Sững sờ ở đó cũng không biết nên trả lời đã từng nghe qua hay chưa.
Khi không khí ngột ngạt, Trương Dịch bất đắc dĩ thở dài một tiếng rồi nói: "Cơ hội luôn dành cho người có sự chuẩn bị, Hiệp Hòa đã sớm thông báo trước nửa tháng ý là để các ngươi tranh thủ có thể có thêm thời gian luyện tập hoặc ôn tập, kết quả thì sao? Yêu cầu của các ngươi với bản thân là gì? Thi viết chín mươi điểm trở lên là hài lòng rồi? Hay là chín mươi lăm điểm liền cảm thấy mình rất ưu tú? Trước khi đến đây có phải đều cảm thấy mình rất lợi hại, rất đáng gờm? Cảm thấy bản thân có rất nhiều cơ hội có thể trở thành đồ đệ của ta?"
Một tràng nói trúng suy nghĩ trong lòng của những người này. Chẳng phải vậy sao! Từng người trong bệnh viện của họ xác thực được coi là nhân tài cấp cao. Không chỉ có du học nước ngoài trở về, còn có nhiều người hơn ba mươi tuổi có thể phẫu thuật các ca có độ khó cao, hơn nữa còn có người chưa đến bốn mươi đã thành phó chủ nhiệm. Chẳng phải vì thế mà lòng tin tràn đầy sao.
Đám người bị đâm trúng tim đen, đều có chút ngại ngùng cúi đầu xuống.
Nhưng Trương Dịch chỉ cảm thấy càng thêm tức giận.
"Các ngươi, mỗi một người riêng lẻ đều là nhân tài trong các bệnh viện! Nhìn xem thời gian các ngươi bỏ ra cho học tập từ khi học đại học đến giờ, nhìn lại kinh nghiệm lâm sàng mà các ngươi tích lũy được, ai mà không phải có cả một đống lớn? Thậm chí có người còn đã lên chức Phó chủ nhiệm y sư! Theo lý mà nói, với điều kiện như các ngươi, chỉ thi viết lấy điểm tối đa mới là lẽ thường đúng không? Kết quả thế nào? 90, 95 điểm đầy cả một bó! Các ngươi nói xem, như thế tính là ưu tú cái gì? !"
"Hôm đó ta nói một câu, ta nói trình độ không phải là tất cả, nhưng còn một nửa câu nữa ta không nói."
"Trình độ không thể hoàn toàn quyết định năng lực và thành tựu của một người, nhưng trong ngành này của chúng ta, một người có nỗ lực hay không, có chăm chỉ hay không thì mới nhìn ra được giới hạn cao nhất của người đó!"
"Yêu cầu cơ bản như thế cũng làm không xong, giới hạn cao nhất của các ngươi ở đâu? Ta không nhìn thấy gì cả!"
"Ngươi, Giả Lâm! Đường đường là sinh viên xuất sắc của Học viện Y học Đế Đô, sau khi tốt nghiệp lại đi học tiếp ở viện y học Nước Mỹ xinh đẹp để đào tạo chuyên sâu, lấy bằng thạc sĩ, tiến sĩ, một lý lịch chói lọi như vậy để ở đâu cũng đủ để người khác phải nhìn bằng con mắt khác. Vốn cho rằng người như ngươi nhất định sẽ khiến ta hai mắt tỏa sáng. Nhưng kết quả thì sao? Ngươi lại chỉ kiểm tra được chín mươi điểm? ! Như vậy không phải là để mắt ta tỏa sáng, mà là khiến mắt ta tối sầm lại! Giờ còn mặt dày mày dạn chạy đến xin ta cho cơ hội thứ hai? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?"
"Trước kia không cố gắng, bây giờ cố gắng thì làm được cái gì? Như thế này có công bằng với bảy bác sĩ thi viết đạt điểm tuyệt đối hôm đó không?"
"Các ngươi đó, so với ta, các ngươi dù là trình độ nỗ lực hay ưu dị, đều kém xa ta nửa phần! Khi các ngươi không thấy ta, ta vẫn luôn chưa từng ngừng cố gắng! Thao tác không đủ thuần thục, ta liền luyện tập nhiều lần, chưa quen quy trình giải phẫu, ta sẽ xem xét cẩn thận từng chi tiết nhỏ, gặp kiến thức lý thuyết nào chưa biết, ta sẽ giở sách tra luận văn để tìm câu trả lời. Chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng ta dựa vào cái gọi là thiên phú liền có thể đạt được thành tựu như hiện tại sao? Sai! Thiên phú ta cũng có, nhưng hơn hết là vì ta đã phải trả giá rất nhiều mồ hôi công sức, chỉ là các ngươi không thấy mà thôi!"
"Các ngươi như thế...Vẫn là đừng nghĩ đến chuyện làm đồ đệ của ta. Chờ đến khi nào các ngươi thực sự yêu cầu cao ở bản thân và thực sự muốn trở thành một thầy thuốc ưu tú thì hẵng đến! "
"Ta không phải người tuyệt tình, những ai thực sự hiểu đạo lý này ta vẫn sẽ cho cơ hội."
Trương Dịch cứ như vậy đứng trước bàn điều khiển, ngay trước mặt toàn bộ phòng học và đám bác sĩ ngoài viện, nói ra những lời từ tận đáy lòng.
Những bác sĩ của Hiệp Hòa từ các khoa khác chạy đến xem thao tác đều nghe ngây người! Trời ạ, Trương Dịch vậy mà vẫn luôn nỗ lực âm thầm ở những nơi mà bọn họ không nhìn thấy. Thảo nào người ta lại ưu tú đến như vậy. Đây đều là những gì mà người ta đáng được nhận.
Mà hai mươi lăm người muốn làm đồ đệ nghe xong quả thực xấu hổ không dám ngẩng đầu lên...Ai! Còn tưởng rằng Trương Dịch sẽ đồng ý cho cơ hội thứ hai. Không ngờ... Là bọn họ tự chuốc lấy nhục. Như vậy, quả thật không công bằng với những người đã qua thi viết hôm đó.
Còn đám người nước ngoài thì lúc này đang trong góc nhỏ xì xào trao đổi gì đó.
Chỉ có vị bác sĩ Trần kia là môi không ngừng mấp máy, như thể sắp cọ xát ra tia lửa.
Trong phòng học rơi vào im lặng. Lúc này, Kim Chính Luân cảm thấy mình nên lên tiếng, thế là ông hai tay chắp sau lưng trầm giọng mở miệng nói: "Đi! Đều đừng nói nữa! Ta cũng hiểu tâm tình muốn cơ hội thứ hai của các ngươi, dù sao thì đây cũng là chuyện làm đồ đệ Trương Dịch, rất nhiều bác sĩ cả nước đều có nguyện vọng này. Nhưng các ngươi đã thất bại rồi thì đừng nghĩ nhiều nữa mà hãy trở về cố gắng lên, lần sau cố gắng giành được lựa chọn."
Nghe những lời này, Hầu Dũng kích động nhất, hắn từ phía sau đám người kiễng chân lên hỏi: "Thật sao? Chúng tôi còn cơ hội lần sau sao? Khi nào vậy ạ?"
Kim Chính Luân quay đầu nhìn Trương Dịch: "Cơ hội... chắc chắn là có nhưng phải xem Trương Dịch quyết định là khi nào."
Mặc dù câu nói này tương đương với việc không nói gì, nhưng cũng được coi như một hy vọng.
Hầu Dũng mắt sáng rực nhìn Trương Dịch một lúc, rồi sau đó mới kiên quyết gật đầu hướng phía Trương Dịch hô: "Trương Dịch! Ngươi chờ đó! Đến khi nào lần sau ta đến, nhất định, nhất định sẽ khiến ngươi phải nhìn ta bằng con mắt khác!"
Nói xong, Hầu Dũng cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Ở trên bàn điều khiển, Trương Dịch vẫn đang nhíu chặt mày, khi nghe câu nói này thì sắc mặt mới cuối cùng hòa hoãn đi không ít. Thậm chí, khóe mắt còn nổi lên một tia vui mừng nho nhỏ. Ừm~! Không tệ, cái này còn ra dáng.
Hầu Dũng vừa đi, mấy người còn lại thấy không còn cơ hội thứ hai cũng liền đi theo.
Cửa phòng thao tác lúc này mới vắng đi một mảng lớn.
Đương nhiên, lập tức lại bị những bác sĩ nghe ngóng chạy đến chen đầy. Chẳng mấy chốc bên ngoài phòng thao tác lại vang lên những tiếng xì xào bàn tán. Đặc biệt là đám người nước ngoài kia.
Lúc này, Trần mới gắng sức đuổi theo cuối cùng phiên dịch xong. Trần chủy bì tử đều nói mệt mỏi, không ngờ đám người kia không an ủi hắn lấy một câu, ngược lại mặt đầy kinh ngạc khen ngợi bản thân Trương Dịch!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận