Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 467: Không có tiêu chuẩn đáp án

Mấy người nhìn bảng biểu được phát đến tay mình, nhẹ gật đầu: "Không có vấn đề."
Bảng biểu này giống như một bài thi được chiếu ra. Bên trên có tổng cộng năm câu hỏi.
1, Nên chẩn đoán bệnh cho người bệnh này như thế nào?
2, Biện pháp cấp cứu quan trọng nhất hiện tại cho người bệnh này là gì?
3, Sau khi nhập viện cần hoàn thành những hạng mục kiểm tra nào?
4, Nên dùng thuốc cho người bệnh này như thế nào?
5, Giả thiết sau khi cấp cứu thành công, cần chú ý đến những biện pháp chăm sóc tiếp theo nào?
Trương Dịch nhanh chóng liếc qua một lượt, trong đầu đã có sẵn đáp án.
Trong khi những người khác còn đang suy nghĩ, Trương Dịch đã bắt đầu viết.
"Người bệnh này cần chẩn đoán hàng đầu là 1, mất máu gây choáng váng, chờ kiểm tra? 2, gãy xương sống lưng, 3, xuất huyết nội sọ, chờ kiểm tra? 4, tràn khí màng phổi, chờ kiểm tra? 5, gãy xương ống chân, chờ kiểm tra?"
Câu hỏi thứ nhất, Trương Dịch đều ghi "chờ kiểm tra".
Bởi vì đây là diễn tập, bác trai đóng vai cũng chỉ bôi thuốc màu đỏ lên vị trí vết thương.
Bệnh gì, có chảy máu hay không đều chưa rõ ràng.
Cho nên chỉ có thể thêm chữ "chờ kiểm tra" sau khi chẩn đoán.
Câu hỏi thứ hai: "Biện pháp cấp cứu quan trọng nhất trước mắt cho người bệnh là tìm ra điểm chảy máu và cầm máu, sau đó cho thở oxy, bù dịch, mở rộng thể tích máu, giảm áp lực trong đầu tránh phù não, giải quyết tràn khí màng phổi gây tức ngực, nhanh chóng tiến hành phẫu thuật thắt lưng và xương bắp chân bị gãy."
Câu hỏi thứ ba là về kiểm tra.
"Đầu tiên cần kiểm tra chính xác điểm chảy máu, sau đó chụp CT não, ngực, bụng và bắp chân để xem có chảy máu, gãy xương không.
Trọng điểm là phải chụp MRI thắt lưng, xem có tổn thương dây thần kinh dẫn đến người bệnh không thể di chuyển.
Ngoài ra, những xét nghiệm thông thường như công thức máu, bốn hạng đông máu, bốn hạng lây nhiễm, siêu âm, điện tâm đồ cũng phải hoàn thành đầy đủ."
Câu hỏi thứ tư là dùng thuốc.
"Giả thiết người bệnh bị choáng, chẩn đoán chính xác, đầu tiên là bù dịch, trước tinh thể sau keo, khi thấy nước tiểu thì bổ sung kali, sau đó truyền máu để giải quyết vấn đề thiếu máu.
Giả thiết chẩn đoán chính xác xuất huyết nội sọ, phải xem xét lượng máu và vị trí chảy máu để quyết định phẫu thuật hay dùng thuốc.
Trong tình huống bình thường, lượng máu chảy ra ít hơn 10ml thì có thể quan sát trước, và sử dụng cam lộ thuần, manitol để lợi tiểu giảm phù não.
Dùng chất làm đông máu từ nọc rắn 1 ống pha với 100ml NaCl để cầm máu, ngoài ra có thể tiêm bắp một mũi vitamin K1 để cầm máu.
Lượng máu chảy nhiều hơn 10ml, và vẫn chảy máu không ngừng thì xem xét phẫu thuật dẫn lưu."
Câu hỏi thứ năm.
"Sau khi cấp cứu thành công cần chú ý di chứng của xuất huyết nội sọ, phòng ngừa liệt nửa người, các chứng ngại về vận động thân thể và ngôn ngữ.
Tiếp theo là chăm sóc sau phẫu thuật gãy xương và tràn khí màng phổi, đặc biệt là vấn đề thắt lưng.
Người bệnh bị tổn thương dây thần kinh đuôi ngựa, việc phục hồi sau phẫu thuật rất khó, có thể bị liệt vĩnh viễn.
Vì vậy, phải chú trọng cả việc điều trị tâm lý cho người bệnh cũng giống như điều trị bằng thuốc."
"Bá bá bá!"
Trương Dịch cầm bút viết một mạch những suy nghĩ trong đầu.
"Chỉ đạo viên, ta viết xong rồi."
Nói xong, Trương Dịch đưa bảng biểu cho chỉ đạo viên.
Trong lúc nhất thời, những người xung quanh đều ngẩng đầu lên.
"Hả? Ngươi viết xong rồi? !" Mao Tiểu Viên mặt đầy kinh ngạc, nhưng ngay giây sau hắn lại cảm thấy đương nhiên.
Trương Dịch là ai chứ?
Người ta là t·h·i·ê·n tài!
Viết nhanh là bình thường!
Đừng có mà ghen tị, thứ này ghen cũng không được.
Chỉ đạo viên cũng ngẩn người ra, mới có mấy phút thôi mà?
Người khác còn chưa viết được một nửa, hắn đã xong rồi?
"Được, đưa ta xem."
Nhận lấy bảng biểu, chỉ đạo viên bắt đầu xem lướt qua.
Mặc dù không phải anh ta là người quyết định kết quả cuối cùng, nhưng anh ta vẫn có thể xem trước một chút.
Những chỉ đạo viên này trước khi đến đều biết tình huống cụ thể của "người bị thương" trong cuộc diễn tập này.
Chủ yếu là xem những bác sĩ cấp cứu như Trương Dịch có nhớ những thông tin mấu chốt mà Lưu Tùng Nh·ậ·n đã nói hay không, sau đó kết hợp với tình trạng người bị thương tại hiện trường để đưa ra biện pháp cấp cứu chính xác.
Chủ yếu là xem năng lực quan sát và phân tích của Trương Dịch.
Khi khám bệnh tại hiện trường cấp cứu, phán đoán của bác sĩ cấp cứu rất quan trọng.
Nếu gặp người bệnh có thể nói chuyện hoặc có người nhà ở bên cạnh thì có lẽ sẽ giúp bác sĩ đưa ra phán đoán tốt hơn.
Nhưng trong cuộc diễn tập lần này, người bị thương lại không có người nhà bên cạnh, địa hình lại vắng vẻ, sau khi xuất hiện thì lại hôn mê bất tỉnh.
Không thể đưa ra bất cứ phản hồi nào, bác sĩ chỉ có thể dựa vào chút ít thông tin để đưa ra phán đoán.
Năng lực quan sát và phân tích ở đây trở nên rất quan trọng.
Trong tay anh ta là đáp án mà Trương Dịch vừa mới viết.
Sau khi chỉ đạo viên nhanh chóng lướt qua, trong mắt anh ta lộ ra một tia vui mừng.
Trương Dịch này, lúc vừa nãy trước khi xuống cứu viện chính là người đã bày mưu tính kế trên máy bay.
Nhìn ra được năng lực lãnh đạo của hắn rất mạnh, hơn nữa phán đoán cũng rất chính xác.
Cuộc diễn tập này thật ra không có đáp án tiêu chuẩn cuối cùng.
Vì là diễn tập nên không thể thật sự đặt một người bệnh bị thương nặng như vậy trong tình huống đó để cứu viện.
Cho nên chỉ cần đáp án gần với tiêu chuẩn thì đều được tính là hợp lệ.
Mà trong đáp án của Trương Dịch đã nắm bắt được mấy thông tin mấu chốt nhất.
Đặc biệt là câu "không thể di chuyển không thể đứng".
Nhìn bài thi trên tay, chỉ đạo viên lại ngẩng đầu nhìn Trương Dịch.
Nụ cười đầy ẩn ý lại xuất hiện.
"Sao thế chỉ đạo viên? Đáp án và biện pháp cấp cứu của ta không đúng sao?"
Trương Dịch nhìn vẻ mặt của chỉ đạo viên có chút kỳ lạ liền chủ động hỏi thăm.
Chỉ đạo viên lắc đầu nói: "Ta không trả lời trước, lát nữa huấn luyện viên Lưu sẽ tự mình xem."
Bỏ lại câu nói làm người ta rất tò mò, chỉ đạo viên này liền không nói gì nữa.
Trong lòng Trương Dịch rất nghi hoặc nhưng cũng không hỏi thêm.
Hắn cảm thấy đáp án của mình cho dù không phải là chuẩn nhất thì cũng không sai quá đáng chứ?
Chẳng lẽ mình nghĩ nhiều quá?
Người bệnh cũng chỉ bị gãy xương và làm tổn thương đơn giản thôi sao?
Không có chảy máu nghiêm trọng hay tràn khí màng phổi?
Thôi, lười nghĩ nữa.
Cứ thế đi.
Dù sao đáp án cũng đã đưa trước rồi, nghĩ nữa cũng vô dụng.
Bốn người khác thì cúi đầu tiếp tục viết đáp án.
Hơn hai mươi phút sau, máy bay trực thăng bắt đầu chậm rãi hạ độ cao.
Thao trường quen thuộc lại xuất hiện trước mắt.
Đột đột đột!
Sau khi dừng hẳn trên mặt đất, chỉ đạo viên, Trương Dịch và người đóng vai người bị thương cùng nhau xuống máy bay.
Lưu Tùng Nh·ậ·n nhìn thấy Trương Dịch thì khẽ nhíu mày.
Lúc này, trên bãi tập cũng chỉ có chiếc máy bay trực thăng của Trương Dịch đang đậu ở đây.
Sau khi giao đáp án của năm người cho Lưu Tùng Nh·ậ·n, chỉ đạo viên lại dẫn năm bác sĩ cấp cứu khác lên máy bay.
Đương nhiên, bác trai đóng vai người bị thương thì kết thúc công việc hóa trang suốt nửa đêm, lười biếng ngồi trên bãi tập chờ diễn tập kết thúc.
Đột đột đột!
Máy bay trực thăng vội vàng đến rồi lại vội vàng đi.
Đến khi cả thao trường đã yên tĩnh trở lại, thì Lưu Tùng Nh·ậ·n cũng đã kiểm tra xong năm bài thi trên tay.
Lưu Tùng Nh·ậ·n cười không nói gì, khiến năm người Trương Dịch bất an trong lòng.
Rốt cuộc là tình huống gì vậy? ?
Cứ cười là sao?
Nói đi chứ!
Hơn năm mươi người còn lại trên thao trường cũng không hiểu rõ vẻ mặt của Lưu Tùng Nh·ậ·n.
Sao tự nhiên lại cười vậy?
Cái người cười kia làm người khác sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận