Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 618: Trương Dịch lần thứ nhất a! !

Chương 618: Trương Dịch lần đầu tiên a! ! Trương Dịch không hề dùng kỹ xảo hoa mỹ. Chỉ sau vài giây suy ngẫm, phần lớn người có mặt tại đó đều hiểu dụng ý của Trương Dịch. Người đã mất nguyện dùng chút ánh sáng cuối cùng của sinh mệnh để soi đường cho người khác, nên được tôn trọng. Lúc này, tuyệt đối không nên vì phô trương mà dùng kỹ xảo. Phô trương ư? Trương Dịch có thể thể hiện đẳng cấp của mình nhiều lúc khác, không cần lần này.
Sau khi khâu lại hoàn tất, phòng phẫu thuật trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn tiếng nước chảy róc rách không ngừng từ vòi rửa bên cạnh. Đợi một lát, mọi người nghe thấy Trương Dịch nhẹ giọng nói với cậu bé đã khuất: “Ta xin thay mặt bệnh nhân ghép tim lần này bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến ngươi, cám ơn ngươi!”. Không có sự kết thúc của ngươi, sẽ không có sự khởi đầu sinh mệnh của cô bé. Cảm ơn ngươi! Vừa nói, Trương Dịch vừa cúi người. Thấy vậy, mấy trợ thủ bên cạnh nhìn nhau, rồi cũng làm theo.
Các bác sĩ đang theo dõi trên lầu hai thấy cảnh này đều nhỏ giọng khen ngợi Trương Dịch là một thầy thuốc tốt. Có những bác sĩ dựa vào kỹ thuật giỏi mà trở nên kiêu ngạo. Nhưng Trương Dịch lại là người hiếm thấy, rõ ràng tài giỏi trong tay, mà vẫn khiêm tốn, đối đãi với bệnh nhân luôn như một. Giờ phút này, ý nghĩ trong lòng Phi Phổ Tư càng ngày càng mạnh mẽ! Cũng không biết... Trương Dịch có đồng ý không? Rất nhanh, dưới ánh mắt của mọi người, vết khâu lồng ngực đã hoàn thành. Cậu bé chính thức qua đời. Trương Dịch đắp cho cậu một tấm vải vô khuẩn sạch sẽ, đợi người nhà nhìn mặt lần cuối rồi sẽ đưa vào túi đựng xác.
Trên lầu hai, những người trong phòng quan sát vẫn không ngừng thì thầm nói chuyện. Đứng sau lưng Phi Phổ Tư, Đế Na với đôi môi đỏ mọng đầy đặn khẽ cong lên, trong đáy mắt lộ rõ sự thích thú. Đúng vậy, cô nàng này hiện giờ đang có hứng thú với Trương Dịch ~ Tựa hồ như trong lòng đột nhiên có một vài ý nghĩ, cô cúi đầu ghé vào tai Phi Phổ Tư nhỏ giọng nói điều gì đó. Ngay sau đó, người ta thấy trên mặt Phi Phổ Tư nở nụ cười hiếm thấy, rồi thuận tiện gật nhẹ đầu với Đế Na. Khi hai người đang âm thầm trao đổi thì dưới lầu một đã chuẩn bị cho bước thứ hai của ca phẫu thuật. Chính là ghép tim. Bước thứ nhất, việc thu thập và xử lý trái tim hiến tặng đã hoàn tất, vậy bước thứ hai là ghép trái tim vào cơ thể người nhận. Việc xử lý trái tim và kết nối các động tĩnh mạch đều phải thật sạch sẽ, đồng thời phải bảo quản ở nhiệt độ thấp. Giống như chi bị gãy, thời gian cấy ghép tốt nhất là trong vòng 6 giờ. Thực tế, nguyên nhân chính khiến việc ghép tim "khó" là do thời gian gấp gáp và nguồn tim hiếm hoi.
Rất nhanh, người nằm trên bàn phẫu thuật đã đổi thành con gái của Dịch Minh Thịnh. “Bắt đầu, bắt đầu! Ca ghép tim thực sự sắp bắt đầu rồi!”. “Hô ~ Lạy Chúa, sao ta lại cảm thấy lo lắng hơn cả Trương Dịch vậy?”. “Không, Jess à, ngươi nhầm rồi. Trương Dịch căn bản không hề hồi hộp, ngươi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn là biết, chỉ có mình ngươi là lo thay cho hắn thôi!”. Ca phẫu thuật quan trọng sắp bắt đầu, mọi người trong phòng quan sát gần như đồng loạt lau mồ hôi. Sắp được chứng kiến ca ghép tim đầu tay của đại lão rồi! Nghe nói, Trương Dịch ở Hoa Quốc dường như còn chưa thực hiện ca phẫu thuật này bao giờ! Đây là lần đầu tiên! Lần đầu tiên của Trương Dịch đó! Vậy mà lại diễn ra ở đất nước tươi đẹp của họ ~ tại phòng phẫu thuật tim mạch của Bệnh viện Tổng Ma Tư~~ Tê~ hời quá vậy ~? Trên bàn phẫu thuật, các chỉ số của thiết bị đều hiển thị bình thường. Khử trùng hoàn tất, đánh dấu vị trí xong, khăn phẫu thuật đã trải, gây mê đã hoàn thành. “Gây mê OK bác sĩ Trương.” “Được, phẫu thuật bắt đầu!”. Vừa nói, Trương Dịch vừa vung dao, rạch một đường dài năm centimet vào khoảng giữa khe xương sườn thứ năm bên ngực trái của cô bé. Rầm rầm! Máu tươi bắn ra tức thì! “Phun sương!”. Xì xì~ Kim Chính Luân giơ bình xịt keo phun hai lần vào vết rạch, rất nhanh, máu đã không còn chảy mạnh như vậy. Nhưng Bảo Bột bên cạnh lại nhíu chặt mày. “Bác sĩ Trương, vết rạch… có phải là hơi nhỏ không?”. Không phải chứ... mẹ nó, ghép tim mà vết rạch chỉ có 5 centimet thế này à? Ngươi làm cái gì vậy? Chiều dài này làm sao có thể thấy đường để nối mạch máu cho được?!
Trương Dịch vừa tiếp tục thao tác vừa nói, không thèm ngẩng đầu: “Sẽ không, 5 centimet là vừa đủ”. “Ta... ngươi...”. Bảo Bột nghẹn lời. Không chỉ Bảo Bột nghẹn lời, đám đông trên lầu hai cũng kinh ngạc đến không thốt nên lời! Được thôi! Họ không thể quá ngạc nhiên! Bởi vì đây là Trương Dịch mà! Đại lão có thể mù cắt, thì 5 centimet này có là gì đâu chứ? Cứ an tâm mà xem thôi! Học thêm được chút kinh nghiệm, con đường vượt qua Trương Dịch của bọn họ cũng sẽ gần hơn một bước đó nha! Trên bàn phẫu thuật, vết rạch đã hoàn toàn mở ra. Dùng cưa xương cưa đứt xương sườn thứ năm, bên trên xương được kẹp cầm máu, rồi dùng dao cắt sụn sườn để mở rộng hoàn toàn tầm nhìn lồng ngực. Bảo Bột vừa kinh ngạc, vừa không hề chậm trễ thao tác. Kéo giãn, mở rộng tầm nhìn, đó đều là việc mà trợ thủ cần làm, để Trương Dịch có được môi trường phẫu thuật thoáng đãng nhất. Mở lồng ngực xong, liền bắt đầu chuẩn bị cho tuần hoàn cơ ống dẫn. Phẫu thuật tim chắc chắn cần phải kết nối với cơ thể ngoài qua tuần hoàn nhân tạo, để đảm bảo khi thực hiện phẫu thuật tim, người bệnh có được một thiết bị tạm thời thay thế tim và phổi. Mở màng tim, buộc garô mạch máu, rồi kết nối tuần hoàn cơ ống dẫn vào các ống động mạch. Sau khi xác nhận tuần hoàn ngoài cơ thể bắt đầu hoạt động, tiếp tục cắt bỏ kết nối tim với các mạch máu. Trương Dịch giơ tay chém xuống, động mạch chủ, động mạch phổi và các tĩnh mạch trên dưới cùng các tiểu tĩnh mạch phổi trái phải bị một nhát kéo Ca Ca một cái, trái tim dị dạng của cô bé liền được lấy ra hoàn chỉnh.
Động tác của Trương Dịch vô cùng lưu loát, khiến mọi người xung quanh đều phải kinh ngạc. Gã này... tốc độ cũng quá nhanh đi! Hắn dường như vừa mở lồng ngực ra trong một giây đã có thể phân biệt chính xác động mạch nào là động mạch chủ, động mạch nào là động mạch phổi, và mấy mạch máu nhỏ ở phổi đều được đánh dấu chuẩn xác. Nói thật, với người có kinh nghiệm phẫu thuật tim đến đâu, thì trong khoảnh khắc vừa mở lồng ngực ra, đặc biệt với những bệnh nhân tim dị dạng nghiêm trọng như vậy, thì kiểu gì cũng phải quan sát một hồi, xác nhận mạch máu nào là mạch máu nào mới dám động dao. Còn gã này! Trực tiếp xác định xong trong một giây rồi bắt đầu đánh dấu! Điều đó cho thấy điều gì? Điều đó cho thấy hắn thực sự rất am hiểu phẫu thuật! Thậm chí ngay cả mạch máu dị dạng và tim dị dạng hắn đều có thể phân biệt chính xác! Nhìn đến đây, Phi Phổ Tư hoàn toàn tâm phục khẩu phục! Ai cũng nói Trương Dịch là thiên tài, điểm này ông hoàn toàn thừa nhận. Nhưng, thiên tài cũng đều phải dựa vào 1% thiên phú và 99% nỗ lực mới có thể thành thiên tài được. Khoảng thời gian sau đó, tin chắc Trương Dịch cũng nhất định phải trả giá bằng nỗ lực phi thường để ghi nhớ giải phẫu học về cơ thể người. Không có mồ hôi rơi thì làm sao có được cái danh ‘thiên tài’ ngày hôm nay chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Phi Phổ Tư càng thêm kính nể. Người trẻ tuổi này thật sự quá lợi hại. Theo cách nói của người Hoa Quốc, hình như có một từ gì đó là trâu gì đó thì phải?
Bạn cần đăng nhập để bình luận