Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 77: Cái này giải phẫu tỉ lệ sống sót không đến 20%...

Chương 77: Tỉ lệ sống sót của ca phẫu thuật này không đến 20%... Trương Dịch Nhất nghe xong, trong lòng cũng thoáng nhẹ nhõm. Cũng may, sĩ quan này bằng lòng tin tưởng mình. "Bất quá..." "Ngươi làm sao chứng minh cho ta thấy ngươi có thể làm tốt ca phẫu thuật này?" Sĩ quan này có thể tin tưởng người trẻ tuổi. Nhưng hắn phải xem thực lực của người này đến đâu. Dù sao đó cũng là cha của mình. Không thể tùy tiện giao cho người khác được. Trương Dịch nghĩ ngợi, quyết định cho sĩ quan này xem video trên diễn đàn. Bởi vì lúc này, nói nhiều cũng không bằng cho hắn xem ca phẫu thuật chân thực. Vừa phát video phẫu thuật, Trương Dịch Nhất vừa giải thích: "Những ca phẫu thuật này đều do ta thực hiện, gồm có cắt bỏ ung thư dạ dày triệt để, viêm ruột thừa, và thay van tim." Nghe Trương Dịch nói, sĩ quan cố ý ngẩng đầu liếc nhìn Trương Dịch. Dường như rất kinh ngạc. Một bác sĩ trẻ tuổi như vậy mà đã có thể làm phẫu thuật tim. Điền Mính cũng lặng lẽ đến xem. Anh ta chỉ thấy Trương Dịch làm phẫu thuật ruột thừa. Chưa từng thấy Trương Dịch làm phẫu thuật thay van tim. Nên vì tò mò, anh cũng muốn xem thử. Video không dài. Một ca thay van tim, trừ thời gian mở ngực và cắt màng tim, cũng chỉ còn lại 4 phút 32 giây! Mắt của Điền Mính như muốn trừng ra ngoài! Không thể nào? Thời gian 4 phút 32 giây này... Chẳng phải là thời gian Trương Dịch sửa van tim cộng thêm khâu màng tim lại sao? ! Mấy phút sau. Video kết thúc. Điền Mính há hốc miệng nhìn Trương Dịch, nửa ngày không nói được lời nào! Còn sĩ quan kia cũng lộ vẻ khó tin. Lương Cửu, sĩ quan đó mới hỏi: "Vừa rồi... Tôi thấy anh sửa van tim, anh... Làm sao cắt van mà kích thước và vị trí trong tim đứa trẻ giống nhau y đúc vậy?" Điền Mính gật đầu liên tục! Đúng đúng! Tôi cũng muốn hỏi câu này! Thật là quá thần kỳ! Sao có thể không đo mà cắt van được chứ? Dù Điền Mính không phải bác sĩ ngoại tim, anh cũng biết trong phẫu thuật van tim, công đoạn sửa van là vô cùng quan trọng. Sao có thể không dùng thước đo mà cắt được chứ? Trong giây lát. Trương Dịch nói một câu khiến nhịp tim của tất cả mọi người trong phòng bệnh đều suýt chút nữa hẫng một nhịp! "Tôi dùng mắt để đo." Điền Mính: (ΩДΩ)! ! Sĩ quan: (ΩДΩ)! ! Phụ nữ: (ΩДΩ)! ! Hộ công: (ΩДΩ)! ! Lão đại gia: ⊙﹏⊙? ! Ngọa Tào? ! Dùng mắt... đo kích thước? ! Tê! Quá kinh khủng đi! Đúng là thần nhân! Mắt tốt đến mức nào vậy? Sĩ quan nén nội tâm rung động, lại hỏi: "Mắt của anh chắc hẳn rất tốt?" Trương Dịch gật đầu: "Không chỉ là rất tốt, mà là vô cùng tốt." Trương Dịch không hề khiêm tốn. Sĩ quan nghĩ thầm. Tên này giỏi như vậy, kéo đi làm lính bắn tỉa thì tốt biết bao! Nhưng... người ta đã là bác sĩ rồi. Lúc sĩ quan chuẩn bị lên tiếng thì. Ngoài phòng bệnh truyền đến một loạt tiếng bước chân. Chắc chắn là một đám người đang đi đến đây. Trương Dịch thầm nghĩ, chắc là Kim giáo sư tới rồi. Quả nhiên. Chủ nhiệm khoa ngoại tim Vương Tiểu Miện dẫn theo một đám lãnh đạo và giáo sư Kim Chính Luân đi tới. "Chủ nhiệm Điền, sao anh lại ở đây?" Vương Tiểu Miện thấy Điền Mính thì lộ vẻ ngạc nhiên. Điền Mính đáp: "Nghe nói bệnh nhân này tương đối đặc biệt, nên tôi đặc biệt đến xem." Vương Tiểu Miện gật đầu rồi mời Kim Chính Luân ra phía trước: "Giáo sư Kim, vị này là bệnh nhân mà trước đó tôi nói với ngài, còn đây là người nhà, đại tá Tần." "Chào giáo sư Kim." "Rất vinh hạnh." Hai người bắt tay nhau. "Giáo sư Kim, nghe nói ngài là phó chủ nhiệm khoa ngoại tim, chắc chắn y thuật cao minh! Bệnh của cha tôi mong ngài hỗ trợ xem kỹ. Ông ấy rất muốn đi xem duyệt binh lần này, tôi mong có thể thực hiện được ước nguyện này của ông ấy khi còn sống." Kim Chính Luân gật đầu: "Yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức để lão nhân hoàn thành ước nguyện." Sau đó, Kim Chính Luân đi vào vấn đề chính. Sau khi xem xét tình hình của cụ già trên giường bệnh, ông bắt đầu lật xem bệnh án cẩn thận. Trong bệnh án có tất cả kết quả kiểm tra, từ CTA, hình ảnh chẩn đoán, điện tâm đồ. Lúc quan sát các vết đen trên phim chụp CT, ông còn đặc biệt lấy cặp kính gọng vàng trong túi ra. Sau khi xem xét gần hai mươi phút, Kim Chính Luân ngẩng đầu lên nói: "Trước khi đến đây, chủ nhiệm Vương đã nói với tôi đại bộ phận về tình hình của cụ Tần. Ông ấy có nhiều bệnh nền, mạch máu lại bị cứng mất đi tính đàn hồi. Đây là vấn đề phổ biến của người già. Hiện tại, dù mỡ máu có hơi giảm, nhưng thành mạch vành dày lên là một vấn đề không thể không giải quyết. Mặt khác, ông ấy còn có một túi phình mạch máu rất nghiêm trọng. Nếu cụ chỉ bị thành mạch dày lên, tôi có thể dùng stent để nong rộng một chút. Nhưng ông không chỉ bị thành mạch dày lên nghiêm trọng, cộng thêm có một túi phình mạch máu, như thế thì phải cân nhắc tới việc phẫu thuật mở ngực. Tôi hành nghề nhiều năm như vậy xin nói thật với anh. Trên tay tôi, những người chín mươi tuổi trở lên phẫu thuật này rất hiếm. Những người trên tám mươi tuổi cũng có, nhưng cực kỳ ít, tỷ lệ sống sót chỉ có thể nói là không đến 40%. Hay nói cách khác, ca phẫu thuật này thì làm được, nhưng hậu kỳ hồi phục không tốt như người trẻ tuổi. Đa số họ đều có bệnh nền, nên không ít người nhà chọn phương pháp điều trị bảo tồn. Ngược lại, số bệnh nhân hơn bảy mươi tuổi nhiều hơn một chút, tỷ lệ thành công có thể trên 60%, nếu hồi phục tốt thì sống năm sáu năm không có vấn đề gì. Ca phẫu thuật này càng lớn tuổi thì độ khó càng tăng. Lão gia tử chín mươi ba tuổi rồi đúng không?" Sĩ quan gật đầu: "Dạ, vừa tròn chín mươi ba tuổi." "Trừ bệnh nền, tinh thần của lão gia tử vẫn còn rất tốt. Như vậy đi, tôi nói trước dự đoán của tôi. Nếu muốn làm phẫu thuật mở ngực, xác suất thành công khoảng 40%, nhưng tỷ lệ sống sót sau phẫu thuật có lẽ chưa đến 20%. Nếu anh có thể chấp nhận rủi ro, tôi có thể giúp anh thực hiện ca phẫu thuật này. Tóm lại người nhà các anh phải cân nhắc kỹ hậu quả của việc phẫu thuật thất bại. Tôi cũng rất muốn giúp lão gia tử thực hiện nguyện vọng đi duyệt binh. Vì tôi nghe nói năm đó đơn vị của họ giờ chỉ còn mỗi ông ấy thôi phải không? Nhưng tuổi của ông cụ thật sự là cao, ngay cả việc dùng liều lượng thuốc tê chúng tôi cũng phải kiểm soát chính xác. Nếu không chỉ một chút thuốc tê thôi cũng sẽ thành nguyên nhân dẫn đến ca phẫu thuật thất bại. Vì thế, hy vọng người nhà suy nghĩ kỹ càng." Kim Chính Luân nói xong, liền nhìn về phía viên sĩ quan. Sĩ quan cau mày. Giữa đôi lông mày lộ ra vài phần xoắn xuýt. Phòng bệnh lâm vào yên lặng. Chủ nhiệm khoa tim mạch Vương Tiểu Miện cũng coi như đã làm hết sức. Ông đã mời đến một đại lão như vậy để hội chẩn cho lão binh xuất ngũ này. Nhưng hôm nay, đại lão nói chỉ có thể phẫu thuật mở ngực. Đồng thời xác suất thành công của ca mở ngực không đến 40%, tỷ lệ sống sót còn thấp hơn... Vậy thì hết cách rồi. Kim Chính Luân đã là một trong những đại lão, là một người có quyền uy trong lĩnh vực tim mạch. Đã ông ấy nói vậy thì có lẽ lão già này chỉ có thể lấy mạng để đánh cược một keo xem có thành công hay không thôi... Bỗng nhiên. Viên sĩ quan nửa rũ mắt nhìn Trương Dịch đang ở góc khuất. Sau đó, anh mở miệng hỏi một câu khiến Kim Chính Luân suýt nữa há hốc mồm kinh ngạc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận