Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 628: Ngươi còn ghét bỏ Trương bác sĩ đâu?

Chương 628: Ngươi còn ghét bỏ bác sĩ Trương đấy à?
Lão thái thái bị bà bác nhà bên cạnh nói trúng, nhất thời có chút không kịp phản ứng. Không chỉ vậy, một bà mẹ trẻ đang cho con ăn cơm ở sát vách cũng lên tiếng giúp Trương Dịch giải thích: "Đúng vậy, bác sĩ Trương mà bà còn không biết là ai sao? Bà còn ghét bỏ bác sĩ Trương à? Ông ấy có thể khám bệnh cho cháu bà, thật sự là vận may của cháu bà đấy, bà nên thỏa mãn đi."
"Hắc cái này ta chứ!" Lão thái thái tức giận ném bát xuống bàn, nhìn hai người kia hùng hổ chuẩn bị phản kích để chứng minh thực lực của mình.
Thấy thế, Trương Dịch vội vàng lên tiếng ngắt lời bà ta: "Xin mọi người đừng cãi nhau trong phòng cấp cứu, nếu không lát nữa lại không vào được đấy. Đây là phòng cấp cứu, nơi bệnh nhân nặng cần nghỉ ngơi, mời người nhà phối hợp chút!"
"Không phải chứ? ! Ngươi... Bác sĩ Trương ngươi không tầm thường a! Cháu ta rõ ràng là tụt huyết áp! Các ngươi đám bác sĩ này vì tham tiền, muốn gạt máu mồ hôi nước mắt của dân chúng, chuyên môn bắt nạt những người từ nông thôn đến như chúng ta phải không? ! Ta cho ngươi biết không có cửa đâu! Ngươi cho rằng ta dễ bị lừa chắc?"
Thấy lão thái thái càng ầm ĩ càng hăng, lúc này Trương Dịch mới hiểu ra những lời khuyên Mao Tiểu Viên nói ban nãy chính xác đến nhường nào. Thôi được rồi, không thể nói lý với lão thái thái, vẫn nên ra ngoài xem cha của Nam Hài có ở bên ngoài không đã.
Ngay lập tức, Trương Dịch quay người rời khỏi phòng cấp cứu. Bà bác bên cạnh còn cười trên nỗi đau của người khác mà nói với lão thái thái: "Thấy chưa, người ta là bác sĩ Trương không thèm để ý đến bà đâu, bà mắng đuổi cả danh y số một đi rồi, bà cứ mà hối hận đi nhé!"
"Hừ! Liên quan gì đến ngươi! Bộ dạng hắn còn trẻ thế kia làm sao mà là danh y được!" Lão thái thái vẫn không tin. Trong quan niệm của những người già này, nếu là danh y thì chắc chắn phải là kiểu người tóc hoa râm, một chân đã bước vào quan tài mới xứng đáng là danh y số một. Thằng nhãi này còn trẻ như vậy! Làm sao có thể là danh y chứ? !
Mấy người nhà đang vây xem đều lắc đầu. Có khi, hối hận cũng không kịp.
Bên ngoài phòng cấp cứu. Mới hơn tám giờ sáng mà đại sảnh khám bệnh đã có rất đông người đến. Trương Dịch hướng về phía cửa hô một tiếng: "Người nhà Lương Vũ có ở đây không?"
Trong đám người lập tức có một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đáp lời đi tới. "Tôi tôi tôi, tôi là ba của Lương Vũ, sao vậy bác sĩ? Con tôi rốt cuộc bị sao thế?"
"Là thế này, theo kết quả kiểm tra trước mắt, con trai anh là Lương Vũ thực sự không chỉ là tụt huyết áp đơn giản mà là u insulin. Cái này tôi nghĩ hôm qua bác sĩ Trần và bác sĩ trực ban đều đã nói với các vị rồi. U insulin là..."
"Má ơi! Ngươi là Trương Dịch? !" Trương Dịch đang nói nghiêm túc, kết quả người nhà này cứ như gặp quỷ, nắm lấy cánh tay Trương Dịch, kích động hô: "Ha ha ha! Ngươi là Trương Dịch! Ta thế mà gặp được người thật! Ối giời! Bác sĩ Trương chào anh, chào anh!"
Trương Dịch ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Chẳng phải người nhà này không quen mình sao? Vừa nãy mẹ anh ta còn ở trong mắng mình cơ mà, sao giờ con trai lại ở ngoài khen mình? Chuyện gì đang xảy ra thế? Người một nhà mà tình báo không giống nhau?
"Ôi, hôm qua bác sĩ Trần đã nói với chúng tôi là chờ anh về sẽ xem lại hồ sơ bệnh án của con tôi, khám xem rốt cuộc bị bệnh gì. Lúc đó tôi vẫn chưa kịp phản ứng Trương Dịch là ai, sau này tôi lên mạng tìm kiếm tên anh mới hay. Không tìm thì thôi, vừa tìm tiếp đúng là hết hồn luôn! Nghe nói bác sĩ Trương anh còn được bệnh viện hàng đầu nước ngoài mời sang phẫu thuật nha? Vậy... vậy tiền phẫu thuật của anh có đắt không? Bệnh của con tôi mà do anh phẫu thuật thì hết bao nhiêu tiền?"
Người nhà này nắm lấy tay Trương Dịch nói không ngừng. Trương Dịch vội vàng buông tay anh ta, nghiêm nghị nói: "Anh cứ vào trong với tôi đã, phẫu thuật tôi có thể làm."
Hai người cùng nhau đi vào, nghe Trương Dịch đồng ý, người nhà lập tức gật đầu vui mừng nói: "Ôi, cảm ơn anh nha bác sĩ Trương! Hôm qua tôi lên mạng tìm kiếm mới biết thì ra y thuật của anh giỏi như vậy, tôi thấy trên mạng nhiều người đánh giá anh là thiên tài y học của Hoa Quốc đấy!"
Trương Dịch giơ tay lên: "Cám ơn, nịnh nọt không cần, tôi đã nhận lời phẫu thuật thì đương nhiên sẽ hết sức làm. Gọi anh vào là muốn giải thích rõ cho anh nguyên nhân gây bệnh của con anh, con trai anh... "
"Chờ đã! Lương Huy! Sao anh lại để nó phẫu thuật cho Tiểu Vũ! Nó còn trẻ thế kia trông có vẻ không đáng tin chút nào nha! Anh chờ trưởng phòng về rồi nhờ trưởng phòng làm không phải tốt hơn sao? ! Tìm nó làm gì? Nó cũng như cái thằng họ Trần hôm qua, đều là bác sĩ lừa đảo, muốn gạt tiền! Anh đừng nghe nó nói láo!"
Hai người đang nói chuyện thì bị lão thái thái kia, tức là bà nội của Lương Vũ ngắt lời. Lương Huy vừa nghe mẹ mình nói vậy liền vội vàng tiến lên, chớp mắt đã bịt miệng mẹ mình lại: "Hì hì, bác sĩ Trương ngại quá, mẹ tôi tính tình có chút thẳng thắn, là nông dân không biết nhiều, anh đừng để bụng nha."
Lương Huy không ngừng nói xin lỗi Trương Dịch. Trương Dịch cũng không để bụng, tiếp tục giải thích: "U insulin của con anh thuộc dạng u chức năng, nói cách khác nếu khối u trong tuyến tụy này không được cắt bỏ, nó không chỉ sẽ lan rộng mà còn liên tục khiến con anh bị tụt huyết áp. U đến giai đoạn cuối sẽ phát triển thành ung thư, may mắn con anh hiện giờ vẫn chưa biến thành ung thư. Mục đích phẫu thuật chính là cắt bỏ khối u, khôi phục chức năng bài tiết bình thường của tuyến tụy, không còn bài tiết quá nhiều insulin nữa. Anh xem tinh thần con anh bây giờ vẫn còn không tốt lắm." Trương Dịch vừa nói vừa dùng tay kéo mí mắt Lương Vũ lên. Mắt người bình thường không chỉ đồng tử phản xạ ánh sáng linh hoạt mà trông còn rất có thần. Mắt Lương Vũ nhìn thì ngây dại, có chút giống người bị động kinh.
Ba Lương Vũ nghe rất chăm chú, Trương Dịch nói gì anh cũng gật đầu đáp lại, khiến lão thái thái bên cạnh nhìn đến ngơ ngác. Chuyện gì xảy ra thế này? Sao con trai mình lại nghe lời hắn như vậy? Người còn trẻ thế này làm sao mà là danh y chứ?
Mãi đến khi Trương Dịch rời đi, lão thái thái mới vỗ mạnh vào người con trai mình, giận dữ mắng: "Vừa rồi con ngăn ta làm gì? ! Con không biết người này là lừa đảo sao? Con đã thấy danh y nào còn trẻ như vậy chưa?"
Lương Huy lập tức ra dấu im lặng với mẹ mình: "Suỵt! Nhỏ tiếng thôi mẹ, khó khăn lắm mới chờ được bác sĩ Trương làm phẫu thuật cho Tiểu Vũ, con mừng còn không hết ấy chứ. Hơn nữa anh ấy còn không thu thêm tiền, chỉ tính tiền phẫu thuật bình thường thôi, cái loại tiện lợi này con nhặt được quả thực là trúng số độc đắc đấy."
"Cái gì? ! Không phải, con ơi con đừng có bị lừa đấy." Lão thái thái rất nghi ngờ tinh thần của con trai mình. Không còn cách nào khác, Lương Huy đành phải kể lại toàn bộ những sự tích lẫy lừng của Trương Dịch cho bà nghe.
Sau một tiếng. Tại phòng bác sĩ khoa cấp cứu. Trương Dịch vừa kiểm tra phòng xong trở về, chuẩn bị đi phòng phẫu thuật thực hiện ca phẫu thuật u động mạch kép mà mấy ngày trước đã sắp xếp xong. Người nhà này chờ mấy ngày nay, máy bay của Trương Dịch vừa hạ cánh là chạy ngay đến bệnh viện cũng có nguyên nhân này. Nào ngờ, còn chưa đi đến cửa, đã thấy bà nội Lương Vũ cầm một giỏ trái cây lớn cùng sữa tươi đứng trước cửa. Trên mặt bà ta là một vẻ lễ phép pha chút xấu hổ, lại có chút ngại ngùng kiểu tiêu chuẩn đang lui mình lại. "Hì hì hì, bác sĩ Trương mời ăn trái cây ~"
Bạn cần đăng nhập để bình luận