Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 513: Trương Dịch mục tiêu thế mà là... Chấn kinh toàn viện!

Chương 513: Mục tiêu của Trương Dịch lại là... Khiến toàn viện kinh hãi! Chuyện này thật sự xấu hổ, Trương Dịch còn tưởng rằng ai cũng có. Một bên, Dương Thải Ny cũng buông tay, biểu thị nàng cũng không viết. Được thôi, lần này Trương Dịch hiểu rõ, chỉ có một mình hắn viết. Vậy vì sao Kim Chính Luân chỉ thông báo cho Trương Dịch viết? Chẳng lẽ thật sự là đại biểu nhân viên ưu tú phát biểu sao? Trên khán đài, người chủ trì bắt đầu đọc danh sách. "Trong năm vừa qua, vô cùng cảm tạ mọi người đã cống hiến cho bệnh viện, vậy thì bây giờ chúng ta sẽ công bố danh sách nhân viên ưu tú của Hiệp Hòa năm nay! Đọc đến tên mời lên sân khấu nhận thưởng và cả lì xì nha ~" "Đầu tiên, phòng phẫu thuật Trình Tiểu Hàm, Lông Ngạn Lâm, khoa gây mê Chương Trời Dự, Hứa Tĩnh, khoa hô hấp nội Quan Mẫn Mẫn, khoa thận nội Khang Dương... Khoa cấp cứu Trương Dịch, Uông Vũ Phi, Dương Thải Ny, bây giờ mời các bác sĩ có tên lên sân khấu theo thứ tự nhận thưởng." Rầm rầm một tiếng đọc hơn năm mươi cái tên. Khi lên sân khấu nhận thưởng thì bục giảng suýt chút nữa đứng không nổi. Cầm xong thưởng còn chụp mấy tấm hình, Trương Dịch tiện tay sờ độ dày lì xì, cũng cỡ năm trăm tệ. Cũng được, nhân viên ưu tú được cầm năm trăm, thường thì ở bệnh viện cuối năm nhân viên ưu tú cũng không có đâu. "Tốt, tiếp theo xin mời đại biểu nhân viên ưu tú của chúng ta, bác sĩ Trương Dịch lên tiếng! Bác sĩ Trương Dịch là một nhân vật nổi tiếng ở Hiệp Hòa, nhất là trong giới bác sĩ trẻ. Không chỉ giành được vị trí thứ nhất trong huấn luyện y học cấp cứu năm nay, còn trở thành một trong số ít trợ lý chủ nhiệm còn trẻ của bệnh viện. Mà mấy ngày trước còn được mời tham gia chương trình tọa đàm sức khỏe trên kênh 1 của Đế Đô. Trương Dịch thật sự vừa đẹp trai vừa trẻ tuổi tài cao." Khi Trương Dịch đi đến trước bục giảng, Hồ Húc cầm micro bên cạnh không ngừng tâng bốc. Hô, giới thiệu Trương Dịch quá rồi. Trương Dịch nháy mắt ra hiệu hắn đừng nói nhiều quá, khiêm tốn một chút. Kết quả Hồ Húc cứ như không hiểu ý, càng nói càng hăng. Thôi được thôi được, đã không thể giữ vẻ khiêm tốn, vậy thì đành phải cao điệu lên sân khấu. "Khụ khụ! Mọi người khỏe, ta là Trương Dịch, trợ lý chủ nhiệm khoa cấp cứu." Ba ba ba! Vừa giới thiệu xong, phía dưới sân khấu liền vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt. Trong tiếng vỗ tay còn có mấy tiếng fan cuồng gọi tên mình ~ Hàng ghế khoa thần kinh nội, có vài bác sĩ nhìn với ánh mắt dò xét. "Sao thế, Trương Dịch ngoài đời có phải đẹp trai lắm không?" Một anh chàng mắt nâu có vẻ lai tây nói: "Cũng bình thường, bác sĩ không phải xem mặt, chủ yếu vẫn là xem y thuật." Thoạt nhìn cứ tưởng anh ta là người nước ngoài, nhưng thật ra anh ta chỉ là người dân tộc thiểu số. "Ừm, cậu này cũng còn trẻ mà đã thành trợ lý chủ nhiệm, giống như A Mục cậu vậy." Bác sĩ được gọi là A Mục trên mặt không có nhiều biểu cảm: "Cái này có gì, thao tác, luận văn, hai thứ này chỉ cần có một thứ nổi bật, đều có hy vọng thăng chức, cậu cũng có thể mà." "Cậu nói nhẹ nhàng quá ha, nhưng Trương Dịch hình như một bài luận văn cũng không có, trình độ thì chỉ là đại học, vậy mà cũng được thăng trợ lý chủ nhiệm? So với cậu, tôi cảm thấy thật có chút bất công đó." A Mục không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Trương Dịch đang phát biểu trên bục giảng: "Có thể là tay nghề của hắn tốt thôi." "Tay nghề của cậu cũng trâu bò, nhưng trình độ của cậu, luận văn không thua kém gì hắn, ai, thật không hiểu rõ viện trưởng Kim sao lại mời một người không có gì nổi bật như vậy đến Hiệp Hòa, kéo thấp trình độ chung của bệnh viện!" "Thôi đừng nói nữa, cẩn thận bị người nghe thấy đấy, đều là người trong một bệnh viện thôi, nói ít đi." Trên bục giảng, Trương Dịch vẻ mặt nghiêm trang đọc bản tổng kết cuối năm của mình. "Tuy ta vừa đến Hiệp Hòa hơn hai tháng, nhưng trong hơn hai tháng này ta cảm nhận được không khí học thuật nồng đậm của Hiệp Hòa, cũng cảm nhận được sự hồi hộp, nghiêm túc của công việc lâm sàng, và thái độ làm việc tỉ mỉ cẩn thận đối với bệnh nhân. Ta hiểu rõ Hiệp Hòa không chỉ là một bệnh viện. Giống như kế hoạch năm sau của viện trưởng Kim đối với bệnh viện, hôm nay ngoài tổng kết, ta cũng hy vọng năm sau bản thân có thể theo kịp bước chân của bệnh viện. Nâng cao mức độ hài lòng của bệnh nhân đối với dịch vụ của mình, phấn đấu để mỗi bệnh nhân đều cho mình đánh giá năm sao. Mặt khác, về mảng luận văn học thuật, ta cũng có kế hoạch. Ta sẽ cố gắng để luận văn của mình có thể xuất hiện trên tạp chí y học nổi tiếng « Lancet »." Lời vừa dứt, cả phòng họp lập tức xôn xao! Hừ ~ Đã không thể giữ vẻ khiêm tốn được nữa thì hãy cứ cao điệu đi! Ta, Trương Dịch, nói được là làm được! Chẳng phải luôn có người sau lưng cứ lải nhải nói mình không có bài luận văn nào, trình độ thì thấp sao? Ban đầu, Trương Dịch thật sự cảm thấy viết luận văn rất phiền phức, phẫu thuật kỳ thật đã rất thể hiện thực lực của mình rồi. Nhưng thể chế bác sĩ là như vậy, ngươi không viết hai bài luận văn thì không thể thăng tiến được. Cho dù đã thành trợ lý chủ nhiệm thì cũng vẫn bị người khác chế giễu. Cho nên, Trương Dịch dứt khoát quyết định sẽ viết. Không chỉ muốn viết, mà còn muốn viết tốt nhất! Mọi người phía dưới nhìn nhau, không thể tin được những gì Trương Dịch vừa nói! Ngay cả các vị lãnh đạo ở phía trên cũng bị mấy lời của Trương Dịch dọa cho phát sợ! Kim Chính Luân ngơ ngác chớp chớp mắt. Má nó, ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Ngươi cho rằng « Lancet » dễ lên vậy à! Có thể lọt vào khu 2 SCI đã là rất không tệ, « Lancet » không phải ai cũng lên được đâu. Cái đó cần cả một đoàn đội cùng nhau nghiên cứu, cầm dao, tổng kết, cải tiến kỹ thuật, phỏng đoán sửa chữa nhiều lần rồi mới được « Lancet » chọn đăng. Cả quá trình có thể mất một năm, hai năm thậm chí ba năm! Ngươi... Ngươi... Sao có thể nói mấy lời khoác lác như vậy trước toàn viện hả Trương Dịch! Ngươi lén nói với ta thì còn được, đằng này lại trước mặt cả viện... Ôi, ta cũng không giúp gì được cho ngươi. Tự ngươi giải quyết đi. Kim Chính Luân lặng lẽ thở dài. Không phải hắn không tin thực lực của Trương Dịch, mà là việc lên « Lancet » thật sự là treo cổ. Trừ phi thật sự có một công trình nghiên cứu khoa học có tầm ảnh hưởng lớn, chứ rất nhiều bài luận văn của các đại lão cũng chưa chắc được đăng. Ai! Thôi thôi, chính miệng Trương Dịch nói ra thì cứ để tự cậu ta giải quyết đi! Trương Dịch đứng trên sân khấu mỉm cười nhìn xuống phía dưới. Ừm ~ Vẻ mặt của mọi người gần như giống nhau. Kinh hãi, không thể tin được. Ừm, không sai, chính là cái biểu cảm này. Trương Dịch muốn chính là cái biểu cảm này. Tất cả mọi người không tin mới là tốt nhất, như vậy đến lúc đó vả mặt mới là thích nhất. "Ngọa tào, thật hay giả vậy? Mục tiêu năm nay của Trương Dịch vừa nói là viết luận văn để leo lên « Lancet »?" "Ta nói, có chí khí đấy!" "Khoác lác đó hả? Ai cũng lên được « Lancet » chắc?" "Trương Dịch thật là ngông cuồng, tôi rất thích ~" "Dù sao thì người ta đã đặt ra mục tiêu đó thì tốt rồi, người ta cũng đang cố gắng hướng tới, chúng ta nên noi theo trình độ của Trương Dịch." Dưới sân khấu, các đồng nghiệp xôn xao bàn tán, ngay cả đồng nghiệp ở khoa cấp cứu cũng kinh ngạc không nói được một lời. Cũng không biết Trương Dịch nói thật hay là nói đùa. Trên sân khấu, Trương Dịch chắp tay: "Tốt, trên đây là toàn bộ phần phát biểu đại diện nhân viên ưu tú của tôi, cảm ơn mọi người!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận