Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 86: Kỳ quái ca bệnh, còn phải Trương Dịch xuất mã

Chương 86: Ca bệnh kỳ quái, còn phải Trương Dịch ra mặt Trương Dịch ngẩng đầu: "Chuyện gì vậy, ngài nói?"
"Ta suy nghĩ kỹ một thời gian, ta cảm thấy người như ngươi, bệnh viện tỉnh Vân của chúng ta hẳn là phải nắm giữ. Nay nhân lúc chủ nhiệm các ngươi cùng Tiền viện trưởng đều không có ở đây, ta liền nói thẳng với ngươi. Ta muốn mời ngươi đến bệnh viện tỉnh chúng ta làm việc! Ta nhớ ngươi là Quy Bồi Sinh đúng không? Nếu ngươi bằng lòng đến bệnh viện tỉnh, muốn đi phòng nào tùy ngươi chọn. Lương một năm hai mươi vạn, vấn đề ăn ở bệnh viện lo hết. Ngươi thấy thế nào?"
Điều kiện này coi như không tệ, xem như có chút thành ý. Bất quá so với mức Tiền Chính Cương đưa ra thì giống nhau. Vậy không cần thiết phải đổi chỗ làm gì.
Trương Dịch áy náy nhìn Lôi Thần Quang nói: "Thật xin lỗi, ta tạm thời không có ý định đổi chỗ làm."
Ngô Tú Mẫn và chồng nàng ở bên cạnh đều ngẩn người. Quy Bồi Sinh một năm hai mươi vạn tiền lương còn không tới sao?! Trời ạ! Bọn họ đạt đến mức lương một năm hai mươi vạn đều là làm chủ trị nhiều năm sau mới được! Trương Dịch bây giờ lại còn chưa có chứng chỉ hành nghề Quy Bồi Sinh mà đã có thể nhận mức lương một năm hai mươi vạn! Thật không biết có bao nhiêu bác sĩ trẻ tuổi ghen tị a!
Ngô Tú Mẫn vội vàng khuyên nhủ: "Bác sĩ Trương, bệnh viện tỉnh chúng ta bất luận là về môi trường hay trình độ đều tốt hơn Thiên Hà rất nhiều. Anh đến bệnh viện tỉnh phát triển tiền đồ chắc chắn tốt hơn so với ở Thiên Hà."
"Viện trưởng Lôi, chủ nhiệm Ngô, cảm ơn sự coi trọng của hai vị, có điều ta ở Thiên Hà quen rồi, tạm thời không có ý định đổi chỗ làm."
Trương Dịch cự tuyệt rất rõ ràng, điều này làm Lôi Thần Quang khó xử. Rốt cuộc là không hài lòng ở chỗ nào? Rốt cuộc là bệnh viện tỉnh có chỗ nào khiến Trương Dịch không vừa ý?
Luận về tài nguyên chữa bệnh, bệnh viện tỉnh chẳng phải bỏ xa bệnh viện Thiên Hà mấy con phố sao? Thế mà Trương Dịch vẫn không muốn đến? Lôi Thần Quang có chút không hiểu. Chẳng lẽ là có tình cảm với bệnh viện Thiên Hà rồi? Cũng không đúng a. Người trẻ tuổi đi làm chẳng phải vì chút tiền thôi sao? Có tình cảm cái gì. Người trẻ tuổi hiện nay đổi việc ghê vậy còn không phải vì tiền lương không đủ thôi sao! Ai?! Đúng rồi! Sao ông lại không nghĩ tới? Chẳng lẽ là tiền chưa đúng mức? Lôi Thần Quang nhìn Trương Dịch một cái rồi hỏi: "Trương Dịch, lương một năm của cậu ở thành phố Thiên Hà bây giờ là bao nhiêu?" Trước khi đến ông đã nghĩ quá đơn giản. Ông cho rằng một bác sĩ quy bồi như Trương Dịch, mỗi tháng cao nhất cũng chỉ được năm sáu ngàn tệ. Nhưng nghĩ kỹ lại, nhân tài ưu tú như vậy, lẽ nào chính Tiền viện trưởng lại không giữ lại? Cho nên nhất định là Tiền Chính Cương đã tăng thêm chút củi cho Trương Dịch.
"Hai mươi vạn." Trương Dịch giơ hai ngón tay.
Tê! Tê! Trong phòng, vang lên mấy tiếng hít hà. Thảo nào! Trách không được Trương Dịch không nhảy việc. Hóa ra ngươi đưa ra mức lương giống nhau thì người ta cũng đâu cần đến chỗ ngươi.
Thấy vẻ mặt bình thản của Trương Dịch, Lôi Thần Quang nghiến răng nói: "Hai mươi lăm vạn! Thế nào? Có suy nghĩ đến bệnh viện tỉnh không?"
Trương Dịch nhíu mày. Nha? Lại tăng giá sao?
Sau đó, hắn gật đầu: "Được, đã viện trưởng Lôi nói vậy, tôi sẽ suy nghĩ kỹ."
Lôi Thần Quang lại thành khẩn nói: "Trương Dịch, trong bệnh viện của chúng ta, những y sư trưởng làm lâu năm cũng gần mức này. Tôi phá lệ, phá lệ tăng lương cho cậu, hi vọng cậu phải dốc sức vì bệnh viện tỉnh chúng ta!"
Trương Dịch gật đầu, lúc này câu "Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ" của hắn, quả thật là thật lòng. Dù sao, người ta đưa ra tiền lương cao hơn một chút như vậy.
Sau khi ăn trưa xong.
Lôi Thần Quang cùng đoàn người lái xe quay về Báo Sơn.
Còn Trương Dịch cũng quay lại khoa cấp cứu.
Trong giờ nghỉ trưa, Trần Phương không ngủ mà nằm chơi ở phòng nghỉ.
Thấy Trương Dịch đến, còn muốn kéo Trương Dịch lên chơi: "Mau tới đây! Cái trò 'nguyên thần' này chơi vui lắm đấy!"
Trương Dịch liếc mắt nhìn sau, ghét bỏ nói: "Cậu mới bắt đầu chơi sao? Tôi chơi đến Inazuma rồi."
Trần Phương ngạc nhiên: "Bình thường sao không thấy cậu chơi?"
Trương Dịch lắc đầu: "Tan làm về chơi, lúc đi làm không chơi."
Đột nhiên, điện thoại của Trương Dịch kêu lên một tiếng. Mở ra xem, là tin nhắn Wechat trong nhóm lớp.
Là Lý Tú Huệ gửi tin, thông báo cho mọi người.
Lý Tú Huệ: "@ mọi người, mọi người mau giúp tôi xem ca bệnh này với!"
Lý Tú Huệ: "Tôi quá thảm! Vất vả lắm thầy hướng dẫn mới cho tôi cơ hội khám bệnh, Kết Quả lại gặp một ca bệnh khó nhằn!"
Lý Tú Huệ: "Bệnh nhân nam, 28 tuổi, không sốt, đổ mồ hôi trộm, có ho khan, một ít đờm trắng, không đau ngực, ho ra máu. Không có tiền sử bệnh tật khác, cũng không làm ở công trường hoặc nơi có kim loại nặng. Chỉ là một ông chủ nhỏ bình thường mở tiệm bánh mì bán bánh gato và đồ điểm tâm. Cho nên đầu tiên tôi loại trừ bệnh ho dị ứng, cân nhắc là viêm phổi thông thường."
Lý Tú Huệ: "Để mọi người xem phim CT phổi của hắn!"
Bộp, bộp, bộp.
Lý Tú Huệ đăng một lần sáu, bảy tấm ảnh chụp cắt lớp CT hai lá phổi của bệnh nhân.
Trương Dịch thầm nghĩ. Ta hôm qua mới rút được kiến thức chẩn đoán bệnh hỗ trợ kiểm tra! Hôm nay không phải vừa hay có đất dụng võ sao? Đúng là quá trùng hợp a! Thế là Trương Dịch mở ảnh ra, muốn xem mình có thể nhìn ra điều gì không.
Đầu tiên, cái nhìn đầu tiên có thể phát hiện, hai bên phổi của người này to ra, xuất hiện những nốt nhỏ như hạt. Phân bố tương đối tản mác, thành hình đốm. Cái này nhìn qua rất giống viêm nhiễm.
Nhưng vấn đề là ở chỗ này. Lý Tú Huệ nói mình gặp phải một ca bệnh khó nhằn. Vậy tức là đây không phải là ca bệnh viêm phổi. Trương Dịch lại cẩn thận quan sát hình ảnh thêm lần nữa, kết hợp với các triệu chứng mà Lý Tú Huệ đưa ra. Suy nghĩ một hồi. Trương Dịch nghi ngờ hai kết quả.
Thứ nhất, bệnh nốt phổi.
Thứ hai, viêm phổi do dị ứng hít phải.
Trong nhóm, thấy Lý Tú Huệ đăng mấy tấm ảnh này, mọi người bắt đầu tích cực thảo luận.
Mao Tuấn: "Cái này không nhìn chính là viêm phổi sao? Có gì phức tạp?"
Lưu Viện Viện: "Tôi cũng cảm thấy là viêm phổi, cho dùng kháng sinh là được đúng không?"
Lưu Tử Phi: "Tôi cảm thấy không đơn giản vậy, có một số phim CT của ung thư phổi nguyên phát cũng rất giống thế này đấy, hay là tú huệ cô cân nhắc làm một cái sinh thiết bệnh lý xem sao?"
Cung Sử Minh: "Đâu có nghiêm trọng vậy, những cái bóng mờ với nốt kia chỗ nào giống ung thư phổi, nếu điều trị kháng sinh không hiệu quả, có thể xét nghiệm nhiễm mycoplasma, tôi cho rằng nên là viêm phổi do mycoplasma."
Mọi người thảo luận rất nhiệt tình. Ai nấy cũng thể hiện những gì mình học được sau một năm thực tập.
Lý Tú Huệ đột nhiên nói: "Tôi…đã cho anh ta dùng thuốc kháng sinh với a-mo-xy-lin cộng với các loại thuốc chống viêm, đều truyền hai ngày rồi mà không thấy tiến triển gì. Hơn nữa mycoplasma cũng không có, nếu không tôi đã dùng theo hướng viêm phổi thông thường rồi… Haizz, đầu tôi cũng đau, thầy tôi lúc đầu còn nói tôi không xem cẩn thận. Nhưng hiện tại thầy cũng có chút nghi ngờ, rốt cuộc có phải là ung thư phổi nguyên phát hay không… Đang bàn với người nhà xem có nên sinh thiết xuyên kim, kiểm tra một chút không."
Nghe Lý Tú Huệ nói vậy, các bạn trong nhóm đều im lặng. Không phải viêm phổi thông thường, cũng không phải ung thư phổi, càng không phải nhiễm mycoplasma. Vậy thì vượt qua phạm vi kinh nghiệm của bọn họ rồi.
Lúc này, Trương Dịch biết. Đến lúc mình ra tay.
Trương Dịch trực tiếp chụp lại màn hình các ảnh CT mà Lý Tú Huệ đăng, sau đó đánh dấu các điểm mấu chốt, rồi gửi vào nhóm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận