Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 401: Thân huynh đệ minh tính sổ sách, khó làm a

Chương 401: Anh em ruột thịt cũng tính toán chi li, khó xử quá Người phụ nữ này chưa đợi Trương Dịch nói xong đã mở miệng ngắt lời. Trong lòng chị dâu của Trương Vãn Thanh, việc có thể khiến người em rể luôn kiêu ngạo và giàu có phải ăn nói khép nép đi cầu xin hiến tủy, thì việc hiến tủy này chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì. Hơn nữa, ngay sau đó lại còn bằng lòng đem toàn bộ tài sản cho bọn họ chỉ vì một cái tủy? Nghĩ tới càng thấy không thể tin nổi. Cho vài trăm hay một vài ngàn vạn thì chị ta còn có thể tin, nhưng chuyện muốn đem hết toàn bộ tài sản chắp tay tặng người khác, thì chẳng chừng cái việc hiến tủy này sau này lại muốn lấy mạng người đâu. Một nhà bọn họ còn trên có già dưới có trẻ. Tuyệt đối không muốn nhúng vào cái vũng nước đục này!
"Gia thuộc à, việc hiến tủy thật sự không đáng sợ, di chứng cũng tùy từng người mà khác nhau. Có người có thể sức miễn dịch sẽ giảm xuống, có thể sẽ choáng đầu cảm mạo gì đó, nhưng cũng chỉ là mấy ngày sẽ khỏe thôi, không có tình huống gì nghiêm trọng xảy ra đâu." Trương Dịch lần nữa giải thích, chị dâu nàng lại nghiêng đầu hỏi ngược lại: "Chỉ là choáng đầu cảm mạo kia thì tại sao Triệu Cẩn lại nguyện ý bỏ ra nhiều tiền như vậy? Vậy khẳng định là rất nguy hiểm thì hắn mới bỏ nhiều tiền đến vậy chứ! Tôi đâu có ngốc!"
"Ta cái này..." Ôi thôi xong, cái mạch não của gia thuộc này thật sự là đủ rồi. Khiến Trương Dịch cũng phải câm nín! Triệu Cẩn đưa ra toàn bộ tài sản chỉ vì cầu một cái tủy, không ngờ lại bị chị dâu này hiểu theo hướng này. Haizz! Trương Dịch thật sự không biết nên nói gì để giải thích cho thông nữa!
Lúc này, anh trai và em gái của Trương Vãn Thanh lại ngồi im trên ghế salon, không hề lên tiếng. Anh trai của Trương Vãn Thanh không có học hành bao nhiêu, trước kia sớm đã ra ngoài làm thuê để cung cấp tiền cho hai em gái đi học. Hai người em gái cũng không chịu thua kém, đều thi đỗ đại học. Chỉ có bản thân anh ta không có trình độ gì, chỉ có thể mãi ở bên ngoài làm thuê. Trương Vãn Thanh gả ngược lại là rất tốt, nhưng lúc đó Triệu Cẩn không sắp xếp việc làm cho anh ta, việc này trong lòng anh ta vẫn luôn ghi nhớ. Luôn cảm thấy là cô em gái Trương Vãn Thanh này bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng liền quên mất ông anh cả keo kiệt trong nhà. Cho nên lúc này mặc cho vợ mình nói nhiều lời nhẫn tâm như vậy anh ta cũng không ngăn cản. Còn em gái của Trương Vãn Thanh là Trương Văn Thanh thì vẫn luôn cúi thấp đầu. Tối hôm qua nàng thật ra đã hỏi ý kiến rất nhiều bạn bè và đồng nghiệp về di chứng của việc cấy ghép tủy. Có người nói quả thực không có vấn đề gì lớn, giống như những gì Trương Dịch vừa mới nói, cảm mạo hoặc choáng đầu gì đó vài ngày là khỏi. Mà có người lại nói rất nghiêm trọng, có khả năng dẫn đến sức miễn dịch thấp, sẽ phát sinh đủ thứ bệnh. Tuy nói mấy người bọn họ đều là anh em ruột thịt, thế nhưng... Anh em ruột thịt cũng phải tính toán chi li... Bản thân nàng tuổi còn trẻ, còn chưa kết hôn mà, lỡ mà hiến tủy xong thân thể mình có vấn đề gì thì làm sao? Cho nên Trương Văn Thanh lúc này cũng xoắn xuýt. Triệu Cẩn nguyện ý bỏ ra nhiều tiền như vậy nàng tuy động tâm, nhưng lại sợ mình có mệnh cầm tiền, mất mạng dùng... Cả phòng bệnh bên trong tranh cãi không ngừng. Trương Dịch cố gắng nhẫn nại tính tình giải thích cho chị dâu của Trương Vãn Thanh. Bên cạnh, Triệu Cẩn cũng không ngừng hứa hẹn sẽ đưa tiền. Nhưng hai vị gia thuộc chân chính trên ghế salon lại không chịu mở miệng.
Trương Vãn Thanh tựa vào đầu giường, ánh mắt không hề chớp nhìn ra ngoài cửa sổ. Đế Đô mùa đông rất lạnh, mặc dù trong phòng bệnh hơi ấm rất đủ, nhưng lúc này, Trương Vãn Thanh lại cảm thấy từ đầu đến chân đều có một loại lạnh lẽo thấu xương. Thấy tình hình không có cách nào, Triệu Cẩn nhìn về phía Trương Văn Thanh đang ngồi trên ghế salon, nói: "Văn Thanh, chị gái con đối với con có tốt không? Mấy cái túi xách, quần áo đều là chị gái con mua cho con đó. Người không thể vong ân bội nghĩa chứ Văn Thanh!" "Còn có anh cả nữa! Anh tuy không có đồng ý cho anh làm lãnh đạo công ty, nhưng tiền thì cũng đã cho rồi, sinh nhật anh và sinh nhật chị dâu, ta không phải cũng đã đưa bao lì xì mấy chục vạn cho hai người sao? Hiện tại Vãn Thanh thật sự bị bệnh rồi! Tủy bị xơ hóa! Cùng bệnh bạch cầu cũng không sai biệt nhau. Chỉ có cấy ghép tủy mới có thể sống sót thôi anh cả. Anh em một nhà, anh cứ nhẫn tâm nhìn em gái mình chết như vậy sao?!" Sau khi Triệu Cẩn nói xong, trong phòng bệnh hoàn toàn im lặng. Ngay khi người chị dâu kia chuẩn bị mở miệng, thì anh trai Trương Vãn Thanh cuối cùng cũng lên tiếng! "Cái này...cái này cấy ghép tủy cần rút bao nhiêu máu ra vậy?"
Trương Dịch vừa nghe, đây là có hi vọng sao? "Không nhiều! Tổng cộng cần tế bào tạo máu chỉ cần khoảng 10 gram! Mà lại các ngươi là người thân trực hệ, chỉ cần rút máu tuần hoàn bên ngoài, khoảng chừng 200 đến 400 ml là được!" Người thân trực hệ có thể chỉ rút máu tuần hoàn bên ngoài để thu hoạch tế bào tạo máu. Còn người không phải trực hệ thì cần phải rút tủy để lấy tế bào tạo máu cộng thêm máu tuần hoàn bên ngoài nữa.
"Chỉ cần...10 gram?"
"Đúng đúng đúng! Thật chỉ cần có nhiêu đó thôi! Ngày đầu tiên rút 200ml, ngày thứ hai lại rút 200ml là được! Đem máu truyền vào trong cơ thể của Trương Vãn Thanh như vậy thì cô ấy mới có thể sống sót." Anh trai Trương Vãn Thanh do dự, cúi đầu suy nghĩ. Một bên, em gái Trương Vãn Thanh dường như cũng buông lỏng. Nếu chỉ cần nhiêu đó thôi... vậy thì hiến đi? Cũng không thể thật sự nhìn người thân mình cứ vậy mà chết đi chứ? "Vậy được rồi, ta nguyện..." Anh trai Trương Vãn Thanh vừa hạ quyết tâm đứng lên. Vừa mới chuẩn bị gật đầu đồng ý thì người chị dâu khoanh chân ngồi bên cạnh cũng lập tức chen vào: "Nguyện cái gì mà nguyện? ! Trương Nhất Long ta cho anh biết, nếu anh dám hiến tủy thì tôi sẽ mang theo con về nhà ngoại ngay! Anh tự mình mà qua đó đi! Tôi Hùng Phương đây mới không thèm vì một người bệnh sắp chết mà phải khổ sở nửa đời sau đâu!" "Cô nói cái gì đó!" Trương Nhất Long trừng mắt nhìn nàng quát lớn. Hùng Phương cũng lập tức chống nạnh, một bộ dạng bà cô ghê gớm đáp trả: "Tôi cái gì là tôi? Anh làm cho rõ ai mới là người một nhà với anh bây giờ vậy? ! Tôi là vì tốt cho anh, anh còn dám quát tôi? ! Không ngờ đúng không? Đi đi! Vậy anh cứ qua đó với hai cô em gái của anh đi! Tôi là người ngoài được chưa!" Nói xong, Hùng Phương muốn bỏ đi, rơi vào đường cùng Trương Nhất Long lại chạy tới kéo nàng lại. Kéo một phát rồi lại kéo thêm một phát, phòng bệnh này lại càng ồn ào hơn. "Anh cứ qua với hai cô em gái anh đi! Tôi là người ngoài! Tôi chỉ là con yêu tinh hại người thôi!" "Sao cô lại nói những lời này làm gì? ! Cô vẫn là chị dâu của chúng nó mà, trước mặt hai em chồng thì làm sao vậy hả!" "Tôi mặc kệ, tôi không cho anh hiến! Nếu anh mà có chuyện gì thì tôi và hai đứa con phải làm sao?" Nói tới nói lui, Hùng Phương này còn khóc nữa chứ?? Trương Vãn Thanh nằm trên giường còn chưa khóc, mà nàng ta đã khóc rồi?? Bỗng nhiên, Trương Vãn Thanh nằm trên giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cửa hô lớn một tiếng: "Đủ! Tất cả đừng ồn nữa!" Trong nháy mắt, trong phòng bệnh mới chính thức yên tĩnh trở lại. Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía Trương Vãn Thanh. Chỉ thấy nàng chậm rãi đảo tròng mắt, hàng mi dài che đi đôi mắt long lanh đầy sương mù. Nàng giọng bình tĩnh nói: "Anh trai, không cần hiến tủy nữa đâu, anh về đi."
Trương Nhất Long quay đầu nhìn em gái của mình, trong lòng cũng không nhịn được áy náy: "Vãn Thanh, ta..."
"Không sao không cần hiến tủy đâu, Vãn Thanh em cũng về đi, mọi người làm việc đều bận lắm, không cần làm phiền đến mọi người."
"Ta...Tỷ, ta..." Trên mặt Trương Văn Thanh cũng mang một vẻ xấu hổ cùng không nỡ. Nói là anh em ruột thịt, thật là đến lúc mấu chốt, mọi người lại tính toán còn hơn ai khác...
Bạn cần đăng nhập để bình luận