Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 339: Toàn bộ Y viện tìm không ra người thứ hai

Chương 339: Toàn bộ Y viện tìm không ra người thứ hai
Nhân lúc người một nhà này làm kiểm tra, Trương Dịch đi liếc nhìn phòng bệnh nhi ICU. Tính đến hôm nay, con gái Lý Viện đã ở ICU hai ngày rồi. Bên ICU đến giờ vẫn chưa gọi điện cho mình, chắc là cô bé không có vấn đề gì chứ? Dù sao Trương Dịch nghĩ đến mình là người trực tiếp phẫu thuật, nên cũng cần để ý một chút.
Phòng bác sĩ ICU.
Thấy Trương Dịch đột nhiên xuất hiện, mấy bác sĩ đều lộ vẻ kinh ngạc vui mừng!
"Trợ lý Trương sao lại có thời gian đến chỗ chúng tôi thế này?"
"Mời ngồi, mời ngồi! Bác sĩ Trương đến ICU chúng tôi có việc gì?"
Trương Dịch khách khí nói: "Hôm trước tôi phẫu thuật tim cho bé gái, bé thế nào rồi? Bé tên Hồ Điền Vi."
"Ồ? Cô bé đó à, hồi phục tốt lắm, ngày mai có thể chuyển đến khoa nhi ngoại rồi."
"Cho tôi xem bệnh án được không?"
Bác sĩ ICU đưa bệnh án cho Trương Dịch. Trong bệnh án, mọi loại thuốc người bệnh đã dùng, việc hộ lý đều được ghi rõ ràng. Thậm chí cả lý do tăng giảm thuốc đều được ghi lại.
Trương Dịch mở phần dặn dò của bác sĩ, ngoài thuốc trợ tim, kháng viêm và dinh dưỡng ra, cơ bản không có loại thuốc nào khác. Trẻ con đúng là không nên dùng quá nhiều thuốc.
"Được, vất vả các vị rồi, tôi vào phòng bệnh xem đứa bé được không?"
Trương Dịch trả bệnh án lại rồi hỏi. Vị bác sĩ kia ngẩn ra rồi liên tục gật đầu: "Được chứ, được chứ, tôi dẫn anh đi." Ai chẳng biết trợ lý Trương là đại lão của bệnh viện, anh muốn vào xem thì làm sao họ dám cản?
Sau khi Trương Dịch đi, cả ICU mới dám tụm lại xì xào bàn tán!
"Tiếc ghê, đẹp trai như vậy mà đã có bạn gái!"
"Không có đâu, tôi nghe bác sĩ phòng khám cấp cứu nói Trương Dịch chưa có bạn gái, chỉ là nghe nói trước kia có một người, còn bị cắm sừng nên vẫn còn độc thân."
Nghe đến đây, tất cả nữ giới đồng loạt sáng mắt!
"Thật á? Bác sĩ Trương bị cắm sừng?! Ngọa Tào! Đúng là trời đánh!"
"Không sao~ em nguyện dùng quãng đời còn lại để chữa lành vết thương tình cảm cho bác sĩ Trương~"
"Em cũng nguyện ý!"
Mấy bác sĩ nam bên cạnh nhìn không nổi liền nhao nhao lên tiếng: "Thôi đi các cô, ngày nào cũng mơ mộng, người ta bác sĩ Trương có thèm nhìn các cô đâu!"
"A! Đúng rồi! Quên mất chuyện quan trọng, hóa đơn của Hồ Điền Vi hình như phải đưa cho bác sĩ Trương thì phải? Tôi nhớ anh ấy nói có vấn đề về phí cứ tìm anh ấy." Một cô y tá trực đột nhiên nhớ ra.
Hồ Điền Vi ở ICU hai ngày đã hết tiền trong tài khoản, nên y tá vội vàng in hóa đơn ra để tìm Trương Dịch.
Trong phòng bệnh giám hộ ICU.
Hồ Điền Vi đã được chuyển từ phòng bệnh giám hộ đơn sang phòng bệnh nặng mười người một phòng. Nơi này chủ yếu là bệnh nhân vừa phẫu thuật xong, tình trạng khá nghiêm trọng hoặc chưa qua giai đoạn nguy hiểm. Trên chiếc giường lớn, bé gái hơi mở mắt nằm trên đó. Trương Dịch đến gần xem xét, thấy khóe mắt cô bé còn đọng nước, có lẽ vừa khóc xong. Nhưng vết thương lành lại không tệ, sau khi giải quyết xong vấn đề tim, lưu thông máu cũng bình thường. Đến đây, Trương Dịch mới thực sự yên tâm.
"Bác sĩ Trương anh kỹ thuật tốt thật, bé gái này chắc ngày mai có thể chuyển đi rồi." Hai người đi ra phòng bệnh, vị bác sĩ ICU bên cạnh không nhịn được mà vỗ mông ngựa.
Trương Dịch không có phản ứng gì với lời nịnh nọt này, chỉ nói: "Được, vậy làm phiền các anh, tôi xuống dưới trước nhé."
Nói xong Trương Dịch định đi thì thấy y tá cầm hóa đơn vội vã chạy tới. Lúc này Trương Dịch mới nhớ ra mình còn chưa thanh toán tiền viện phí cho cô bé.
"Bác sĩ Trương, hóa đơn đây ạ..."
Trương Dịch hiểu ý gật đầu, nhận lấy hóa đơn: "Tôi biết rồi, tôi đi đóng tiền ngay."
Ở quầy thu ngân, thấy Trương Dịch đến đóng tiền, nhân viên thu ngân không hề thấy kinh ngạc. Bệnh viện này ngoài Trương Dịch ra thì không còn ai như thế này nữa.
Sau khi xong việc, trở lại phòng làm việc của khoa cấp cứu mới phát hiện người nhà bệnh nhân bị nhiễm trùng tiểu đường đã im lặng chờ trong phòng.
"Kết quả thế nào? Ba người các ngươi có nhóm máu trùng với cha các ngươi không?" Trương Dịch vừa đi tới vừa hỏi.
Câu hỏi vừa dứt, một người trong nhà lộ vẻ thất vọng trên mặt, còn hai người còn lại thì có biểu hiện gì đó khác.
"Hai chúng tôi trùng nhóm máu O với cha tôi, anh cả không phải, anh ấy chắc là nhóm máu của mẹ."
Trương Dịch nhận tờ xét nghiệm nhìn qua, quả nhiên chỉ có hai người trùng nhóm máu. "Không sao, có hai người cũng được, ban đầu nhóm máu này có thể theo cha hoặc mẹ." Vừa nói Trương Dịch vừa liếc nhìn các tờ xét nghiệm khác. Các chỉ số creatinin, ure máu của người đàn ông này đều cao hơn một chút. Trước khi phẫu thuật phải giảm hai chỉ số này xuống mới được. Rất nhiều bệnh nhân ghép thận trước khi phẫu thuật đều phải đảm bảo các chỉ số phải bình thường. Tức là phải điều trị lọc máu trong một thời gian để ổn định tình trạng cơ thể thì mới đảm bảo được khi cần thì có thể phẫu thuật ngay. Ông này vừa mới phát hiện bệnh chưa lâu nên chắc chắn là chưa lọc máu nhiều lần.
"Tôi nói với các cô chú một chút, phẫu thuật ghép thận ngoài nguồn thận quan trọng thì tình trạng cơ thể bệnh nhân cũng quan trọng không kém. Phải lọc máu trước để loại bỏ độc tố và các chất có hại ra khỏi cơ thể, duy trì trạng thái khỏe mạnh thì mới có thể phẫu thuật. Nếu không thì ca phẫu thuật rất dễ thất bại. Dựa trên kết quả hiện tại thì bố của các cô chú vẫn phải lọc máu vài lần nữa, khi nào chỉ số creatinin và ure máu xuống mức bình thường thì mới được phẫu thuật. Vấn đề đi tiểu ít cũng phải khống chế ổn thì mới phẫu thuật được."
Nghe xong cả nhà lo lắng: "Hả? Con tưởng chỉ cần chúng con hiến thận thì có thể phẫu thuật luôn chứ?"
"Đúng vậy, con cũng tưởng hiến xong thì có thể ghép cho cha ngay."
Trương Dịch cười lắc đầu giải thích: "Không phải vậy, việc các cô chú đồng ý hiến thận là một việc tốt, nhưng hiện tại sức khỏe của cha các cô chú còn yếu, cho dù có một quả thận tốt mà các chất độc trong cơ thể vẫn còn thì chúng vẫn sẽ phá hủy quả thận mới thôi, không phải sẽ gây thêm gánh nặng cho quả thận đó sao? Mà ông ấy cũng chỉ còn một quả thận nên càng cần phải chuẩn bị kỹ càng rồi mới phẫu thuật được, có phải là không đúng không?"
"Ngoài ra, việc người thân hiến thận tuy có tỉ lệ phản ứng đào thải rất thấp, nhưng không có nghĩa là không có. Sau khi phẫu thuật vẫn phải dùng thuốc ức chế miễn dịch để chống đào thải, và việc này cũng đòi hỏi tình trạng sức khỏe tốt. "
"Chỉ người thân cho thì vẫn sẽ đào thải sao?"
"Đúng vậy, chỉ cần không phải là cơ quan tự mình mọc ra đều sẽ có phản ứng đào thải. Vấn đề chỉ là phản ứng đào thải lớn hay nhỏ thôi, cho nên vì sao mà việc ghép tạng đều phải xét nghiệm kỹ các chỉ số, là để giảm phản ứng đào thải, bảo đảm cơ quan cấy ghép có thể sống được sau đó."
Mọi người nghe xong liền gật đầu: "Ra là vậy, cám ơn bác sĩ Trương! Vậy bây giờ chúng con phải sắp xếp cho cha thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận