Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 25: Thoải mái! Thế mà ban thưởng năm mươi vạn

"Chương 25: Thoải mái! Thế mà ban thưởng năm mươi vạn"
"Ống dẫn rút lui hoàn thành, mở ra tự chủ hô hấp nhịp tim."
Theo lời gây tê sư vừa dứt, trong phòng phẫu thuật mọi người đều chăm chú nhìn tiểu gia hỏa trên bàn mổ.
Những việc cần làm bọn họ đều đã làm, tiếp theo có thành công hay không liền xem nhịp tim có thể tự khôi phục đập hay không.
Một giây, hai giây, ba giây trôi qua...
Trái tim nhỏ bé kia dường như không có chút dấu hiệu nào sẽ đập.
Điều này khiến Trương Dịch cũng không nhịn được mà khẩn trương!
"Cố lên a tiểu gia hỏa, nếu ngươi muốn sống sót thì tự mình gắng thêm chút sức đi!"
Trương Dịch âm thầm cổ vũ.
Không chỉ Trương Dịch, tất cả mọi người trong phòng mổ đều nín thở nhìn trái tim đó.
Mọi người đang âm thầm cổ vũ đứa trẻ này.
Bốn giây, năm giây, sáu giây...
Cuối cùng!
Sau sáu giây, trái tim đột nhiên rung lên một cái!
Ực!
Ực!
Ực!
Không đầy chốc lát, trái tim liền biến thành trạng thái đập rất có quy luật!
"Oa! Thành công!"
"Quá tuyệt vời! Thành công thành công rồi!"
"Một đứa trẻ một tuổi mà phẫu thuật nguy hiểm như vậy, thế mà đều có thể thành công! Trương bác sĩ, anh quá lợi hại!"
Trong phòng phẫu thuật, mấy tên trợ lý cùng y tá không nhịn được mà hoan hô lên.
Đứa trẻ tuổi còn quá nhỏ, mặc dù trước đó hội chẩn thảo luận lâu như vậy, nhưng độ nguy hiểm của cuộc phẫu thuật vẫn rất lớn.
Chỉ là không ngờ...
Sau khi trải qua tay của Trương Dịch, thế mà lại có thể trở nên thuận lợi như vậy!
Thuận lợi đến mức như không phải là ca phẫu thuật bệnh tim?
Nhìn thấy tình huống trước mắt, nỗi lòng lo lắng của Trương Dịch cuối cùng cũng buông xuống.
Thành công là tốt rồi.
Xác nhận bệnh nhân đã khôi phục tự chủ hô hấp và nhịp tim xong, Trương Dịch bắt đầu từng bước khâu lại lồng ngực.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Lữ Tĩnh trong lòng thật lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Trương Dịch còn trẻ như vậy mà đã có thể có trình độ thao tác này, tương lai nhất định sẽ thành tài.
Chỉ là hắn cảm thấy rất kỳ lạ.
Thiên Hà thị một cái thành phố nhỏ hai ba tuyến, sao có thể nuôi dưỡng được nhân tài ưu tú như vậy được?
Cho dù bệnh viện trực thuộc thành phố cũng là tam giáp, nhưng trình độ chữa bệnh ở đây rõ ràng không thể nào so sánh với Đế Đô, Ma Đô được.
Nghĩ đến đây, Lữ Tĩnh lại càng thêm tò mò về người tên Trương Dịch này.
Lồng ngực được khâu lại hoàn tất, coi như cuộc phẫu thuật đã hoàn toàn kết thúc.
Đại khái hai mươi phút sau, bệnh nhân được y tá đẩy ra khỏi phòng mổ.
Cùng đi còn có các bác sĩ đã tham gia cuộc phẫu thuật này.
Bên ngoài phòng mổ, người nhà đã sớm ngóng trông.
Một đôi vợ chồng trẻ tuổi lo lắng nép vào nhau, thỉnh thoảng lại liếc nhìn vào trong phòng mổ.
Cuối cùng, đứa trẻ cũng ra.
"Thế nào thế nào rồi? Con trai ta phẫu thuật có thành công không? !"
Ba của đứa trẻ đeo kính, tóc cắt ngắn gọn gàng, trông rất nhã nhặn.
Bất quá lúc này hai mắt hắn đã đầy tơ máu đỏ, giọng nói ra cũng mang theo chút khàn khàn.
Vương Minh Quân đưa cho đối phương một câu trả lời chắc chắn: "Các anh chị yên tâm, phẫu thuật thành công viên mãn rồi."
"Trời ạ, tốt quá cám ơn anh Vương chủ nhiệm! Cảm ơn anh! Đúng rồi, ba tôi sắp đến ngay, lát nữa ông sẽ đích thân nói lời cảm ơn với ngài!"
Ba của đứa trẻ cảm động đến rơi nước mắt với Vương Minh Quân.
Thế nhưng sắc mặt Vương Minh Quân lại bắt đầu lúng túng.
Ca phẫu thuật này đâu phải do hắn làm.
Cảm kích này ta không tiện nhận đâu nha...
"Khục khục... Cái đó, không phải trước đó y tá đã ra thông báo với các anh chị là phẫu thuật xảy ra tình huống bất ngờ sao? Lúc đó đứa trẻ rất nguy hiểm, sau đó... sau đó là bác sĩ này tiếp quản phần còn lại của ca phẫu thuật."
"Nếu anh muốn cảm tạ, thì nên cảm tạ cậu ấy, là cậu ấy đã cứu con trai của anh."
Vương Minh Quân vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía Trương Dịch.
Đôi vợ chồng trẻ tuổi kia cũng đưa mắt nhìn theo.
Chỉ thấy, là một bác sĩ còn rất trẻ, thậm chí là ngang tuổi bọn họ?
Lại nhìn vào tấm thẻ trước ngực của hắn: Bác sĩ thực tập Trương Dịch.
Không phải chứ?
Bệnh viện này như vậy là sao?
Bác sĩ thực tập còn lợi hại hơn cả bác sĩ chủ nhiệm?
Bất quá lúc này người nhà không có cách nào suy nghĩ những chi tiết khác nữa, mặc kệ bác sĩ nào, phẫu thuật thành công là thầy thuốc tốt!
Người nhà liền ra sức cảm ơn Trương Dịch.
Đương nhiên, Trương Dịch cũng nhận được không ít điểm cảm ân.
Tiêu Dũng lúc này cũng từ phía sau Trương Dịch lặng lẽ nói một câu: "Anh biết tiểu hài trong phòng phẫu thuật vừa rồi là con của ai, cháu của ai không?"
Trương Dịch lắc đầu.
Ta sao biết được!
"Cháu của phó cục trưởng Cục vệ sinh đó, người đàn ông này là con của phó cục trưởng, làm việc tại Cục bảo hiểm xã hội."
Ghê thật, cả nhà đều tham chính à.
Không phải sao, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Thang máy phòng mổ đột nhiên mở ra, từ bên trong đi ra một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng mặt chữ quốc.
Xem tướng mạo chính là tướng làm quan.
Quả nhiên, hắn hướng về phía cặp vợ chồng trẻ tuổi kia đi tới.
"Sao rồi, Tuấn Tuấn phẫu thuật thế nào?"
"Cha, phẫu thuật vô cùng thành công!"
Người đàn ông trung niên nghe thấy tin tức này rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: "Vẫn tốt, may mà ta đến kịp."
Sau đó, ông vội quay đầu nhìn Vương Minh Quân: "Vương chủ nhiệm, tôi biết mà, liên hệ với anh chắc chắn không sai! Kỹ thuật của anh tôi tin rằng toàn bộ Thiên Hà thị không tìm được người thứ hai! Tối nay tan làm cùng nhau ăn bữa cơm đạm bạc nha? Để tỏ lòng cảm kích anh đã cứu cháu trai của tôi!"
Vương Minh Quân cả người càng thêm lúng túng, khóe miệng cũng không nhịn được run rẩy vài lần: "Dương cục phó, thật ra thì tôi..."
"Haiz, ở bên ngoài đừng gọi tôi là cục trưởng cục phó, cứ gọi tôi là Dương chủ nhiệm là được." Người đàn ông trung niên khách khí giơ tay chặn lại.
"Dương chủ nhiệm, thật ra thì ân nhân cứu mạng của cháu trai ngài không phải là tôi, mà là cậu ấy."
Cũng là những lời đó, Vương Minh Quân lại phải lặp lại một lần nữa.
Dương cục trưởng thuận theo ánh mắt của ông mà nhìn về phía Trương Dịch, biểu cảm giống y hệt biểu cảm lúc con trai ông nhìn Trương Dịch.
Đều là vẻ khó tin.
Dương Bình Vĩ thậm chí còn nhìn Trương Dịch từ trên xuống dưới.
Bác sĩ thực tập?
Cùng tuổi với con trai mình?
Không phải chứ?
Cuộc phẫu thuật là do cậu ta làm sao?
Nhìn ra vẻ nghi hoặc của Dương Bình Vĩ, Vương Minh Quân lại giải thích lại từ đầu đến cuối sự tình, còn nói: "Nếu như không được, lát nữa ngài có thể đi xem video theo dõi trong phòng mổ sẽ biết ngay chuyện gì đang xảy ra."
Nghe đến đây, Dương Bình Vĩ gật đầu, đưa đứa trẻ về phòng ICU theo dõi xong vẫn là nói tiếng cảm ơn với Trương Dịch.
Bất quá, Trương Dịch lại không nhận được điểm cảm ân từ tiếng cảm ơn này của ông ta.
Nói rõ, hiện tại lời cảm ơn của ông ta có vẻ như không phải là thật lòng.
"Trương Dịch, anh cứu cháu trai của phó cục trưởng Cục vệ sinh, lần này có thể xem là anh đã trèo lên được cây đại thụ rồi đấy." Tiêu Dũng khoác vai Trương Dịch trêu chọc nói.
Trương Dịch cười cười, không quá hứng thú với cái cây đại thụ này.
Trèo lên đại thụ có ích gì đâu?
Vừa không thể dạy hắn làm phẫu thuật, vừa không thể thưởng tiền cho hắn.
Thà hệ thống bảo tàng của hắn đáng tin cậy hơn.
Vừa nghĩ đến hệ thống, thanh âm nhắc nhở của hệ thống liền vang lên.
【Chúc mừng túc chủ đã thành công cứu chữa một bệnh nhân bị bệnh tim bẩm sinh!】 【Nhân đây ban thưởng năm mươi vạn tiền Hoa, nhưng là tệ trong thế giới ảo nha!】 Trương Dịch nhướn mày một cái, hắn không nghe lầm chứ? !
Năm mươi vạn? !
Thưởng nhiều như vậy? !
Lúc trước hắn còn tưởng rằng chỉ có thể được thưởng năm vạn hay mười vạn thôi chứ!
Không ngờ lần này thế mà được thưởng tận năm mươi vạn!
Quá thoải mái! Ha ha!
Vậy bây giờ hắn có tất cả bảy mươi lăm vạn tiền mặt!
Cố thêm chút sức nữa là có thể mua nhà!
Sau khi mua nhà, mình cũng có thể có một mái nhà ra hồn...
Từ sau khi cha mẹ qua đời, Trương Dịch luôn sống ở nhà cậu.
Bất quá, để không làm phiền họ quá nhiều, phần lớn thời gian Trương Dịch đều lựa chọn ở trọ tại trường.
Từ năm lớp 11 bắt đầu, cho đến bây giờ.
Trừ ở trọ ở trường thì là ở ký túc xá bệnh viện.
Bất quá không sao cả, tương lai không lâu mình sẽ có một mái nhà thuộc về mình!
...
Về phần Vương Minh Quân, sau khi dẫn Dương Bình Vĩ đến phòng mổ quan sát.
Hắn đã điều đoạn ghi hình phẫu thuật ra cho Dương Bình Vĩ quan sát.
Mà Tiền Chính Cương giờ phút này cũng ở đây.
Nghe nói phó cục trưởng Cục vệ sinh tự mình quang lâm đến Bệnh viện trực thuộc thành phố, ông đã vội vàng chạy tới.
Trước khi quan sát video phẫu thuật, Tiền viện trưởng không ngừng khen Trương Dịch trước mặt Dương Bình Vĩ.
Nói Trương Dịch thế này thế kia ưu tú, thao tác thế này thế kia lợi hại.
Bất quá, Dương Bình Vĩ cũng chỉ nghe qua mà thôi, người khác nói tốt đến đâu cũng không bằng tự mình tận mắt nhìn thấy.
Thế nhưng, sau khi xem xong toàn bộ quá trình trong phòng mổ.
Cho dù người không hiểu gì về phẫu thuật như Dương Bình Vĩ cũng biết, thao tác lần này của Trương Dịch quá sức "trâu bò"!
Bạn cần đăng nhập để bình luận