Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 569: Đi lục soát một chút Trương Dịch các ngươi liền yên tâm

"Mẹ, hay là chúng ta... cứ để chữa trị ở đây đi?" Trong khoảnh khắc giằng co, cô con gái của bác gái là người mở miệng trước. Trước ánh mắt của mọi người, cô con gái nhìn người cha đang nằm trên xe đẩy được đẩy vào, rồi lại nhìn người mẹ đang ngồi dưới đất khóc nức nở. Mặc dù cô mới 21 tuổi, nhưng giờ phút này, sau khi cân nhắc thiệt hơn, cô cảm thấy hình như chỉ có thể mặc cho bác sĩ phẫu thuật. Chủ yếu là vị bác sĩ này tới thật rồi! Lại còn thật sự sắp xếp cho bọn họ chuyển viện! Nhưng đã đến Hiệp Hòa rồi thì còn có thể chuyển đi đâu? Những bệnh nhân bên ngoài còn ước gì được chuyển vào Hiệp Hòa để điều trị, bọn họ lại bị chuyển ra ngoài thì còn bệnh viện nào có thể nhận? Toàn bộ Đế Đô thậm chí toàn bộ Hoa Quốc, bệnh viện Hiệp Hòa đều là bệnh viện lớn số một số hai. Bọn họ cho dù có không quan tâm đến sự đời cũng biết bệnh viện Hiệp Hòa là bệnh viện tốt nhất. Cho nên càng nghĩ, cô gái nhỏ này vẫn quyết định khuyên người mẹ cứng đầu như con lừa của mình. Bác gái kia cũng cứ trừng mắt nhìn mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng trước mặt. Cứ như ai trừng lâu hơn thì sẽ chiếm được thế thượng phong vậy. Trương Dịch chẳng thèm dây dưa với bọn họ. Nếu còn kéo dài, thì năm ngón chân cái của Hồ Thuận càng khó bảo toàn hơn. "Nhà các người rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Muốn phẫu thuật hay không? Không phẫu thuật thì tôi lập tức sắp xếp cho các người chuyển viện. Bệnh viện chúng tôi không phải chỉ phục vụ riêng một mình bệnh nhân nhà các người, ở đây còn nhiều người đang chờ khám bệnh. Trên lầu còn rất nhiều người đang chờ vào phòng phẫu thuật, nếu các người còn giằng co, thì phòng phẫu thuật sẽ không còn nữa, đến lúc đó các người không muốn chuyển viện cũng không được." Trương Dịch dùng chiêu khích tướng này một kích. Bác gái này quả nhiên liền thua trận! "Ôi, được được được! Chúng tôi muốn làm, chúng tôi muốn làm!" Mấy vị bác sĩ xung quanh cũng đi theo thở phào nhẹ nhõm. Vẫn là chiêu này của Trương Dịch là hữu hiệu nhất. Xem xét việc muốn chuyển từ Hiệp Hòa đi, mấy người nhà lập tức liền mất nhuệ khí. Xem ra các người vẫn biết Hiệp Hòa là bệnh viện số một số hai tốt nhất sao? Vậy vừa rồi làm ầm ĩ nửa ngày là vì cái gì? Thật sự lãng phí thời gian! Khang Ngạn Minh toàn bộ quá trình lặng lẽ nhìn chằm chằm mấy người nhà này, duy trì khoảng cách xã giao bình thường với họ. Mãi đến khi bác gái kia miễn cưỡng ký tên mới mở miệng nói: "Các người đã cuối cùng đều muốn ký tên, vậy vừa rồi còn làm gì? Kéo dài thời gian như vậy gây hại không phải bác sĩ chúng tôi, mà là người nhà của chính các người!" Bị chủ nhiệm Khang Ngạn Minh trách cứ vài câu, bác gái kia vừa tức vừa oán, nghẹn nửa ngày mới ai oán nói: "Ôi chủ nhiệm à! Tôi chỉ là không muốn Hồ Thuận bị c·ắ·t thôi! Nhà chúng tôi mới mua nhà ở quê, mỗi tháng tiền trả góp là hơn năm ngàn, còn có hai đứa con đi học cũng phải dùng tiền. Bốn ông bà già ở nhà ăn uống ngủ nghỉ cũng đều phải dùng tiền. Nếu Hồ Thuận t·à·n t·ậ·t về sau khó kiếm việc làm thì làm sao bây giờ? Tôi đây đều là vì cuộc sống gia đình mà suy nghĩ cả! Bác sĩ à, những lời vừa nãy tôi có nhiều chỗ đắc tội các người, mong đừng trách, tôi chỉ là một người phụ nữ nông thôn. Tôi không có kiến thức, các người cũng đừng chấp nhặt với tôi nhé! Xin các người giúp đỡ, chân của Hồ Thuận các người nhất định phải giúp nối liền nhé. Nếu thật sự ảnh hưởng đến công việc của nó về sau, thì nhà chúng tôi coi như thiếu đi một hơn phân nửa nguồn kinh tế đó. Ngài hiểu cho chúng tôi với được không? Dân thường chúng tôi k·i·ế·m ăn không dễ dàng gì mà... Xin ngài giúp cho!" Bác gái này nói xong thì thái độ đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ. Nắm lấy tay Khang Ngạn Minh khóc sướt mướt khiến người ta cũng thấy động lòng. Trương Dịch ở một bên nhìn tình cảnh này, trong lòng không khỏi cảm khái. Bác gái! Tại sao ngươi không nói như vậy sớm một chút? Nhất định phải giống như mấy bà đanh chửi đổng một trận, sau cùng mới có thể nói cái này mình không dễ dàng cái kia mình không dễ dàng à? Nói chuyện đàng hoàng với bác sĩ không được sao? Hơn nữa cái chân của Hồ Thuận này... Ai! Nói thật, Trương Dịch cũng không thể đảm bảo một trăm phần trăm có thể nối liền được. Tóm lại sẽ làm hết sức mà thôi! Khang Ngạn Minh nhìn bác gái này một cái, trong mắt có chút bất đắc dĩ. Mặc dù hành vi vừa rồi của bác gái này khiến người rất ghét, nhưng bác sĩ chung quy cũng là muốn chữa bệnh cho người. Dù thế nào đi nữa, cũng phải xem bệnh trước đã. "Được rồi, các người yên tâm, chúng tôi là bác sĩ thì chắc chắn là có thể giúp được thì sẽ giúp. Chân của Hồ Thuận chúng tôi khẳng định sẽ làm hết sức, nhưng vẫn phải nói trước với các người một tiếng, chân này xem ra thật sự là không dễ chữa. Tiếp sau nếu có tình huống khẩn cấp gì thì chúng tôi sẽ ra ngoài thông báo với các người, lát nữa các người cứ đợi ở bên ngoài phòng phẫu thuật của khoa cấp cứu là được. Đúng rồi, bác sĩ mổ chính là Trương Dịch, các người có thể lên Baidu tìm kiếm về cậu ấy, sau khi có kết quả tìm kiếm thì các người có thể sẽ càng yên tâm hơn một chút." Khang Ngạn Minh đưa tay chỉ Trương Dịch đang đứng bên giường của Hồ Thuận. Mấy người nhà ngơ ngác nhìn theo ánh mắt của ông. Khoan đã, vừa rồi mải c·ã·i nhau nên không ai để ý đến mặt của người kia. Bây giờ nhìn kỹ...thật sự là có chút đẹp trai đấy chứ! Hơn nữa càng khiến người ta ngạc nhiên là, không chỉ có bệnh nhân đi ngang qua khen ngợi, mà cả chủ nhiệm khoa cấp cứu này cũng khen ngợi sao? Thật sự là bác sĩ trẻ tuổi thành danh tài cao sao? Lúc người nhà vẫn còn đang không ngừng quan s·á·t Trương Dịch, thì mấy vị bác sĩ đã nhanh chóng đưa Hồ Thuận vào phòng phẫu thuật của khoa cấp cứu. Hoàn toàn không chú ý đến Lê Huy, chủ nhiệm khoa ngoại xương đang đứng ở phía sau từ đầu đến cuối cũng không có cơ hội chen vào một câu. Mãi cho đến khi mọi người đi vào, Lê Huy mới tức giận phàn nàn một câu: "Lão già Khang Ngạn Minh này, rõ ràng khoa cấp cứu của các ngươi đã có Trương Dịch giải quyết rồi, còn gọi ta xuống đây làm gì? ! Hừ!" Nói xong, ông quay người chuẩn bị đi về. Nhưng chân vừa bước ra một bước, ông lại rút về. "Chờ một chút! Trương Dịch mổ chính đúng không?" Lê Huy nhìn Lam Khảng đứng bên cạnh mình hỏi. Lam Khảng nhẹ gật đầu: "Ừ, tôi cũng nghe thấy chủ nhiệm Khang nói là Trương Dịch mổ chính... Bất quá, vừa nãy thực sự là bác sĩ Trương bảo tôi lên trên gọi ông tới hội chẩn mà." Lê Huy khoát tay ra hiệu cho Lam Khảng không cần giải t·h·í·c·h. Sau khi suy nghĩ mấy giây, ông lại hỏi: "Hôm nay tôi còn ca phẫu thuật nào không?" "Không còn, nhưng ngày mai có hai ca." "Đi!" Lam Khảng không hiểu nháy mắt: "Hả? ? Đi? Đi đâu ạ chủ nhiệm?" Lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, đã thấy Lê Huy sải bước nhanh chân về phía phòng phẫu thuật của khoa cấp cứu. "Đương nhiên là đi xem Trương Dịch làm phẫu thuật ngoại khoa rồi!" Đã sớm nghe nói Trương Dịch là một nhân tài y học ngàn năm có một. Hôm nay lại vừa vặn gặp được ca phẫu thuật ngoại khoa... Vậy ta không thể bỏ lỡ cơ hội để tới xem chứ! Nghe nói ca phẫu thuật này còn rất hao tổn tâm trí, ta n·g·ư·ợ·c lại muốn xem kỹ thuật của Trương Dịch đến cùng như thế nào. Phòng phẫu thuật khoa cấp cứu. Người nhà ký tên xong và giao tiền, người bệnh rất nhanh đã lên bàn phẫu thuật. Vừa hay phòng phẫu thuật bên khoa cấp cứu đang t·r·ố·ng không có thể sử dụng, một nhóm các bác sĩ liền tranh thủ từng giây chuẩn bị cho ca phẫu thuật. Lúc Lê Huy bước vào thì ca phẫu thuật đang chuẩn b·ị b·ắt đầu. Khang Ngạn Minh vừa ngẩng đầu lên đã thấy một bóng dáng quen thuộc, lúc này mới nhớ ra còn có người này nữa! "Ôi chủ nhiệm Lê, ông xuống đây từ bao giờ vậy? Sao tôi không thấy ông?" Lê Huy cười ha hả trong lòng lại thầm trợn mắt. Ha ha! Một câu "MMP" ta cũng không biết có nên nói hay không nữa! Trong mắt ông toàn là Trương Dịch, ông còn biết tôi đứng sau lưng ông mười mấy phút cho đến khi ông rời đi cũng không để ý sao? "Ha ha, xuống đây được một lúc rồi, vừa nãy thấy các người đang thương lượng với người nhà nên tôi không làm phiền. Dù sao thì các người cũng gọi tôi xuống đây hội chẩn, vậy tôi cũng phải vào xem tình hình của người bệnh thế nào chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận