Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 130: Giải phẫu thành công

Chương 130: Giải phẫu thành công Sau khi quét dọn trên diện rộng cần phải chú ý quan sát miệng niệu đạo. Cần giữ lại chức năng bài tiết của người bệnh, cùng đường bài tiết chất dịch của cổ tử cung. Còn phải lấy một đoạn ở giữa nơi nghiêm trọng hoại tử nhất đem đi kiểm tra, làm nuôi cấy vi khuẩn. Vừa quét dọn vừa phải thăm dò phạm vi lây nhiễm.
“Trời ạ, từ chỗ xương chậu xuyên thẳng qua đáy chậu da thịt đến hố chậu, tạo thành nhiều ổ hoại tử! Người bệnh này nếu đến muộn thêm hai ngày nữa thì đã nguy kịch đến mức này rồi!” Bác sĩ trong phòng phẫu thuật vừa quét dọn vừa thở dài. Những người khác cũng đồng loạt gật đầu.
Nhất định là đã truyền dịch ở y viện nông thôn. Đến chậm thêm một ngày, người này có thể đã bị nhiễm độc tính, hôn mê bất tỉnh rồi.
Trương Dịch nhìn Dư Kiến đứng ở một góc khuất, gọi hắn một tiếng: “Dư Kiến, ngươi lại đây một chút.” Dư Kiến đáp lời rồi đi tới. Trương Dịch kẹp miếng tổ chức hoại tử màu xám đã cắt bỏ trong mâm cong. “Ngươi hãy miêu tả một chút về tổ chức hoại tử.” “A?!” Mặt Dư Kiến lộ vẻ khó xử. Miêu tả một đống thịt nhão buồn nôn thế này sao được đây… Một lúc sau anh ta mới ấp úng miêu tả: “Giống như là… loại khăn lau dính đầy bụi tro? Hoặc là… hoặc là vật chặn rác tro trượt trong đường cống ngầm…” “Có ghê tởm không?” Trương Dịch hỏi.
Dư Kiến do dự rồi gật đầu. Sau đó lại bỗng lắc đầu: “Không, không ghê tởm, ta là bác sĩ mà, những chuyện này nhất định phải vượt qua thôi.” “Ngươi hiểu thì tốt, qua bên kia đeo găng tay vào quan sát kỹ một chút, đây là da thịt đã hoại tử, xem thật kỹ bộ phận hoại tử trông như thế nào.” A?! Dư Kiến hóa đá tại chỗ. Sợ cái gì thì cái đó tới! Vật đã thối như vậy, còn để chính mình quan sát nữa chứ...
Nhìn vẻ mặt Dư Kiến, Trương Dịch nói: “Đây đều là kinh nghiệm, có thể giúp ngươi phân biệt được có phải là viêm da thịt hoại tử hay không.” Dư Kiến vội vàng gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi Trương lão sư.” Tuy rằng Dư Kiến này và Trương Dịch không thân quen gì, nhưng đã là một bậc trưởng bối như lão sư thì Trương Dịch tự nhiên mong muốn có thể dạy dỗ được một thầy thuốc tốt. Cũng may Dư Kiến xem như là một học sinh có tinh thần cầu tiến. Nếu vừa nãy trong phòng mà Dư Kiến thật sự quay mặt làm ngơ, thì Trương Dịch có lẽ cả tháng sau sẽ không định dạy hắn đâu. Bản thân không muốn học thì lão sư có dạy cũng không được.
Trên bàn phẫu thuật, công việc quét dọn tiếp tục. Vừa quét dọn, vừa dùng nước oxy già rửa. Vì viêm da thịt hoại tử xâm phạm vào da thịt và làn da, chứ không gây tổn thương cơ bắp. Cho nên phần cơ thịt ở vùng kín và bụng dưới không có vấn đề gì.
Lúc này, trong phòng quan sát bên cạnh đã có không ít bác sĩ lục tục kéo tới. Nghe nói đây là ca phẫu thuật viêm da thịt hoại tử diện rộng hiếm thấy. Hơn nữa còn do Trương Dịch trực tiếp mổ! Vậy thì sao có thể bỏ qua cơ hội học tập được chứ! Đặc biệt là các đồng nghiệp bên khoa ngoại tổng quát. Không vào được trong phòng phẫu thuật thì nhìn ở ngoài cũng tốt.
Trong màn hình theo dõi, động tác của Trương Dịch rất sạch sẽ và lưu loát. Dường như có thể tìm thấy ngay điểm ổ bệnh hoại tử, mỗi nhát dao xuống đều loại bỏ sạch sẽ tổ chức hoại tử. Mọi người đều đồng loạt vẻ mặt sùng bái, nhìn đôi tay của Trương Dịch trong video.
A ~ Tay của đại thần không những thon đẹp mà còn hữu dụng như vậy! Nhìn lại tay của mình, quả thực là đồ phế thải!
Dư Kiến đứng ở một góc khuất, vừa chăm chú nhìn đống tổ chức màu xám trước mắt, vừa quan sát thao tác của Trương Dịch. Lúc này hắn đã hoàn toàn hiểu rõ. Vì sao ngoài chức danh Quy Bồi Sinh trên thẻ làm việc của Trương Dịch lại có thêm chức trợ lý chủ nhiệm. Bởi vì Trương lão sư thực sự rất lợi hại!! Quy Bồi Sinh có thể là giả, nhưng chức trợ lý chủ nhiệm thì chắc chắn là thật rồi!
Dư Kiến thầm thề trong lòng! Trong tháng thực tập ở khoa cấp cứu này, nhất định sẽ cố gắng theo Trương lão sư học hỏi cho tốt!
… Lại qua một giờ. Tổ chức hoại tử cuối cùng đã được quét sạch. Ít nhất là trong tầm mắt Trương Dịch nhìn thấy, tổ chức hoại tử đã hoàn toàn bị loại bỏ. Lúc này, toàn bộ phần đáy chậu lộ ra lớp tổ chức màu đỏ bình thường. Nhưng do diện tích cắt bỏ lớn, nên toàn bộ phần bụng dưới trông trống hoác cả mảng lớn.
Tiếp theo cần phải ghép da. Đánh dấu lớp da lành lặn ở trên tay hoặc trên đùi, cắt đi. Rồi theo thứ tự ghép vào trung tâm phần bụng dưới, để bù vào phần bị cắt bỏ. Đương nhiên, diện tích da cắt bỏ bình thường không thể quá lớn. Cần phải xem xét đến vấn đề độ co giãn của lớp da còn lại.
Hơn nữa việc cấy da không thể thực hiện xong trong một lần, cần phải chờ da sinh trưởng một chút. Còn phải dùng bông gạc tẩm nước oxy già và thuốc tím kali pemanganat để thoa lên bề mặt vết thương. Cộng thêm điều trị kháng sinh bằng truyền dịch tĩnh mạch, đảm bảo có thể diệt trừ triệt để vi khuẩn gây bệnh. Đồng thời phải chờ bệnh nhân không có hiện tượng tái phát thì mới có thể tiến hành cấy da lần hai.
Ca phẫu thuật này tiến hành hết hơn ba tiếng. Cuối cùng cũng kết thúc. Diện tích vết thương lớn, sau đó chắc chắn là phải vào ICU nằm viện. Còn phải dùng thêm máy giảm đau.
“Được rồi, trước tiên đưa người bệnh đến phòng chăm sóc đặc biệt đi, ca phẫu thuật ghép da lần sau thì xem xét tình hình bạch cầu và phục hồi của tổ chức rồi quyết định.” “Được! Hôm nay thật sự cám ơn Trương trợ lý.” Bác sĩ khoa ngoại tổng quát gật đầu, cảm kích nhìn Trương Dịch.
Trương Dịch khoát tay: “Không có gì.” “Ca phẫu thuật này làm lỡ giờ tan làm của anh, thật là ngại quá.” Trương Dịch khách khí nói: “Có gì đâu, đều là công việc cả mà.” Anh ta không quan tâm đến chuyện tăng ca chút nào. Chủ yếu là vừa có thể luyện tay, hệ thống lại có thể thưởng tiền. Sao lại không làm chứ.
Chờ một lát, hệ thống vẫn chưa có phần thưởng. Trương Dịch đoán chắc là phải đến khi người bệnh hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm mới có phần thưởng.
Rửa tay thay quần áo, tan làm. Trong thang máy, mấy bác sĩ đến học tập vây quanh Trương Dịch nói đủ điều khen ngợi. Từ khi Trương Dịch lên chức trợ lý chủ nhiệm, người nịnh nọt cũng ngày càng nhiều. Đều là những người biết thời thế. Tuổi còn trẻ đã là trợ lý chủ nhiệm, về sau không chừng còn là một lãnh đạo lớn. Nên bây giờ tạo mối quan hệ có lợi về sau!
Ở cổng bệnh viện, sau khi mọi người đã tản đi hết, Trương Dịch mới nhìn Dư Kiến hỏi: “Vừa nãy ở trong phòng phẫu thuật, ngươi đã nhìn rõ phần da thịt hoại tử chưa?” Dư Kiến gật đầu: “Đã nhìn rõ rồi.” “Vậy thao tác của ta ngươi học được không?” “A? Cái này… Ta… ” Đại lão, ta cũng muốn học chứ! Nhưng thao tác của ngươi như thế này, làm sao mà ta học được đây... Ít nhất cũng phải cho ta thời gian chứ...
Nhìn Dư Kiến vẻ mặt sầu não, Trương Dịch cười ha hả: “Đùa ngươi đấy, thao tác của ta người bình thường học không được, cứ nhớ kỹ là được, ngươi muốn học ta mới mang ngươi, không muốn học ta sẽ không dạy một chút nào.” “Biết rồi Trương lão sư, ta muốn học!” Một người không có chứng chỉ Quy Bồi Sinh cũng có thể làm trợ lý chủ nhiệm, được nhiều người ở bệnh viện tôn trọng như vậy. Điều đó cho thấy Trương Dịch rất lợi hại! Hắn chắc chắn phải học rồi!
“Ngươi ở ký túc xá của bệnh viện đúng không?” Dư Kiến gật đầu.
“Vậy vừa hay, trước cùng đi ăn cơm, ăn xong rồi về, ta mời khách.” Thực tập sinh không có nhiều tiền, Trương Dịch mời cũng chẳng sao.
Dư Kiến mừng rỡ nhướng mày! Ai nha nha! Lão sư của ta đúng là tốt quá đi! Người vừa đẹp trai lại vừa hào phóng nữa ~ Trong lòng Dư Kiến lại càng sùng bái Trương Dịch hơn hẳn!
Đột nhiên, khi cả hai vừa đi ra khỏi bệnh viện chưa bao xa, thì bị một giọng nữ gọi lại: “Xin hỏi, có phải bác sĩ Trương Dịch không ạ?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận