Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 317: Trương Dịch rốt cục đáp ứng

"Ừm? Cái này đã đáp ứng rồi?" Kim Chính Luân đáp ứng quá nhanh khiến Trương Dịch có chút không kịp phản ứng. Cho quy trình khám bệnh cho trẻ hở môi hàm ếch, nói đáp ứng liền đáp ứng ngay được sao? Bệnh viện Hiệp Hòa bận rộn như thế. Về cơ bản các ca bệnh khó chữa, nan y của cả nước đều đưa đến Hiệp Hòa. Ngay cả một phòng khám thông thường muốn khám bệnh cũng phải xếp hàng hơn mấy tháng mới đến lượt. Vậy mà lại dễ dàng đáp ứng mình như vậy? "Không sai! Bác sĩ Trương, anh làm đây là chuyện tốt, đã là chuyện tốt, thì bệnh viện chúng tôi tự nhiên giúp được thì sẽ giúp. Anh yên tâm, tôi về sẽ cho người sắp xếp làm quy trình khám bệnh cho trẻ hở môi hàm ếch, để những đứa trẻ này có thể khám riêng!" Đây quả thực là thịnh tình khó từ chối. Trương Dịch đành phải gật đầu nói: "Cảm ơn viện trưởng Kim, nhưng tôi vẫn câu nói đó, xin cho tôi thêm hai, ba tháng để sắp xếp đã." Kim Chính Luân có chút không yên tâm: "Vậy… vậy đến lúc đó…" "Viện trưởng Kim, một khi tôi đã đáp ứng thì chắc chắn sẽ không nuốt lời, ngài yên tâm, chậm nhất là ba tháng, bên ngài nếu sắp xếp xong, tôi sẽ đến Hiệp Hòa báo danh." Kim Chính Luân mỉm cười, kích động nắm tay Trương Dịch nói: "Ôi! Thật là không dễ dàng mà! Tôi đây chạy khắp bốn phương năm nơi cuối cùng cũng mời được anh tới! Anh cứ yên tâm, đãi ngộ ở Hiệp Hòa chắc chắn tốt hơn bất kỳ bệnh viện nào trong cả nước!" Bữa trưa diễn ra rất hòa hợp. Chỉ cần Trương Dịch đồng ý, thì chuyến này ông tự mình đến đây cũng không phí công rồi…
Khoa cấp cứu.
Buổi trưa có một bệnh nhân nam gặp tình trạng khó nuốt kèm theo đi ngoài phân đen hơn một tháng nay. Sắc mặt bệnh nhân hơi kém, rất yếu ớt, trông như bị thiếu máu. Thân hình thì tạm ổn, cao 1m70, nặng khoảng 70 cân. Bác sĩ trực ban buổi trưa là Trần Phương. Vừa nghe nói bệnh nhân khó nuốt lại thêm đi ngoài phân đen, đương nhiên anh nghĩ ngay đến các vấn đề về đường tiêu hóa, và có khả năng cao là vấn đề ở phần trên của đường tiêu hóa. Đầu tiên là lấy máu xét nghiệm, đúng lúc bệnh nhân cũng chưa ăn sáng nên có thể sắp xếp nội soi dạ dày, tiện thể thông báo cho bác sĩ khoa dạ dày đến hội chẩn. Ngoài ra cũng phải làm điện tâm đồ và chụp X-quang phổi. Khó nuốt nếu là ở người cao tuổi thì trước hết phải cân nhắc đến ung thư thực quản. Nhưng bệnh nhân nam trước mắt này chỉ mới ngoài ba mươi. Chắc không phải là ung thư đấy chứ? Trần Phương nghi hoặc nghĩ, nhưng cuối cùng kết quả chưa có thì cũng không thể nói chắc được. Rất nhanh bác sĩ khoa dạ dày đã đến. "Tình hình thế nào?" Trần Phương: "Bệnh nhân nam, ba mươi tuổi, khó nuốt kèm theo đi ngoài phân đen hơn hai tháng nay. Anh ta nói không quản ăn gì cũng đều cảm thấy như có vật gì đó chặn ở cổ họng, dù là ăn thức ăn lỏng hay đồ ăn hơi cứng cũng đều vậy." Bác sĩ khoa nội dạ dày nhướng mày, lập tức nói: "Khó nuốt tăng dần? Phải cảnh giác với ung thư thực quản." Trần Phương cũng gật đầu, anh cũng có cùng suy nghĩ này. Rất nhanh, các kết quả kiểm tra của bệnh nhân đã có. Nội soi dạ dày cho thấy, lòng thực quản bị thu hẹp nghiêm trọng, đoạn dưới thực quản cũng xuất hiện khối sưng, còn có cả chảy máu nhẹ. Thấy khối sưng này, bác sĩ khoa dạ dày lắc đầu nói: "E rằng đúng là ung thư thực quản, và có thể đã là giai đoạn cuối. Điện tâm đồ và xét nghiệm máu thường quy đã có kết quả chưa?" "Có rồi, ở đây." Điện tâm đồ, các hạng mục xét nghiệm máu thường quy khác đều không có vấn đề gì, chỉ có huyết sắc tố thấp, chỉ có 90g/l (nam giới 120-150g/l). Người này quả thực là đang bị thiếu máu nhẹ. Kết quả chụp X-quang phổi cho thấy bệnh nhân bị viêm phổi, nhưng không nghiêm trọng. Đột nhiên, bên khoa nội soi dạ dày gọi điện tới. "Chào khoa cấp cứu." "Ừ đúng, bệnh nhân kia là ca cấp cứu." "À? Chưa làm xong? Được tôi biết rồi." Sau khi cúp điện thoại, Trần Phương giải thích với bác sĩ khoa dạ dày: "Vừa nãy lúc nội soi dạ dày chưa làm xong đã phải dừng vì khối u ở phần trên thực quản của bệnh nhân chạm nhẹ vào là chảy máu, mà lại chảy khá nhiều, nên họ không dám đi vào tiếp vì sợ gây chảy máu ồ ạt." Bác sĩ khoa nội dạ dày gật đầu nói: "Được, tôi hiểu, trước mắt xem ra chẩn đoán sơ bộ là ung thư thực quản, hơn nữa rất có thể là giai đoạn cuối! Để anh ta làm thêm xét nghiệm mô bệnh học xem cụ thể là loại ung thư gì đi." Dựa vào kết quả trong tờ nội soi dạ dày, quả thực rất giống ung thư thực quản. Mà các triệu chứng của bệnh nhân cũng tương đối rõ ràng, cộng thêm việc bình thường anh ta vẫn thích uống trà đặc, thích ăn đồ cay nóng. Dạng này về lâu dài sẽ kích thích thành thực quản, cho nên mới gây ra hậu quả này. Ôi! Điển hình là bệnh từ miệng mà ra! Trần Phương thông báo tình hình cho bệnh nhân. Kết quả bệnh nhân lại không tin! "Không nhầm đấy chứ? Tôi còn trẻ như vậy mà lại bị ung thư thực quản? Lại còn là giai đoạn cuối?" Bệnh nhân không những không tin, còn vô cùng tức giận. Trần Phương cũng hiểu tâm trạng của bệnh nhân, kiên nhẫn giải thích: "Đây là kết quả kiểm tra, anh có thể xem, nội soi dạ dày cho thấy đoạn dưới thực quản của anh có khối sưng, lại còn bị chảy máu. Chính việc chảy máu này là nguyên nhân khiến anh đi ngoài phân đen suốt hai tháng nay. Máu khi đi qua dạ dày và đường ruột sẽ tiêu hóa và bài tiết ra ngoài với màu đen. Khối sưng ở phần trên thực quản của anh cũng là nguyên nhân khiến anh bị khó nuốt hai tháng nay." Bệnh nhân bán tin bán ngờ nhìn Trần Phương, rồi lại nhìn tờ kết quả trong tay. Mấy giây sau, anh ta vứt tờ kết quả đi, hét lớn: "Không thể nào! Ông đây còn trẻ như vậy làm sao có thể bị ung thư!" Âm thanh rất lớn, thậm chí thu hút sự chú ý của những bệnh nhân khác. "Anh đừng kích động, đây mới chỉ là chẩn đoán sơ bộ thôi, còn phải làm xét nghiệm mô bệnh học nữa, anh đừng kích động." "Đã bảo là mẹ nó ung thư còn bảo tôi đừng kích động?! Không được! Tôi không tin! Lão tử còn trẻ như vậy, còn chưa cưới vợ đã mắc ung thư rồi? Tôi không tin!" Bệnh nhân vừa nói vừa đứng dậy mặc quần áo, mẹ nó, anh ta không thèm khám cái bệnh này nữa! Hay là đi khám ở bệnh viện khác xem sao. "Này bệnh nhân, anh làm gì vậy? Khối u của anh rất nghiêm trọng, chỉ cần va chạm nhẹ là dễ chảy máu, anh không thể chạy loạn được!" Trần Phương đuổi theo sau, kết quả người này không nghe gì cả, vừa đi vừa nói: "Mẹ nó, thật là kỳ lạ, lão tử không đến bệnh viện còn không sao, đến bệnh viện lại bảo bị ung thư?" Đúng lúc này, Trương Dịch vừa ăn cơm trưa với Kim Chính Luân xong trở về. Anh không để ý, đã va phải người bệnh này. Trương Dịch vội vàng nói: "Xin lỗi xin lỗi, không va vào anh đấy chứ?" Bệnh nhân trừng mắt nhìn Trương Dịch, không nói gì, quay đầu bỏ đi. Ngay sau đó, phía sau lại truyền đến tiếng la của Trần Phương: "Ôi, Trương Dịch nhanh ngăn người bệnh này lại, ung thư thực quản, anh ta không chữa trị, nhất định đòi đi!" "Ung thư thực quản?" "Đúng vậy, khối u ở trên thực quản của anh ta rất lớn, hẹp cũng rất nghiêm trọng, người ở phòng nội soi bảo chỉ cần chạm vào khối u là sẽ chảy máu, họ cũng không dám tiếp tục đi vào trong." Loại bệnh nhân này thả về nhà rất dễ xảy ra chuyện lớn. Nhỡ đâu về nhà ăn uống gì gây xuất huyết ồ ạt thì chẳng phải nguy to sao. Kết quả hai người vội vàng quay đầu tìm người, nhưng đã không thấy đâu nữa. Trong bệnh viện người ra vào rất đông, người bệnh này lại chạy nhanh như chớp. Quay đi quay lại đã không thấy bóng dáng! "Cái này phải làm sao bây giờ, nhỡ ở nhà xuất huyết thì e là không kịp cứu mất!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận