Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 266: Trương Dịch thế mà bị đánh

Chương 266: Trương Dịch thế mà bị đánh.
Cô y tá trong lòng giật mình! Lúc này, một bên nhìn máy theo dõi, vừa hướng văn phòng bên kia hô: "Bác sĩ Vương!! Anh mau tới xem bệnh nhân này một chút!!"
Bác sĩ trực ban họ Vương, làm việc ở khoa cấp cứu cũng đã gần mười năm. Lúc này nghe thấy tiếng kêu to của y tá, đang viết giao ban ở văn phòng, anh vụt một tiếng đứng lên! Sau đó sải bước đi về phía phòng cấp cứu.
"Sao thế, làm sao rồi? Hốt hoảng vậy!"
Bác sĩ Vương nhìn y tá một chút, sau đó chuyển mắt về phía giường bệnh. Lúc này! Anh cũng giật mình hít một ngụm khí lạnh!
"Ngọa Tào! Sao tim lại ngừng đập rồi!!"
Máy theo dõi nhịp tim thế mà hiển thị '0'!!
"Bác sĩ Vương, lúc nãy tôi sờ... động mạch... đã... đã không đập nữa!"
Y tá thần sắc hồi hộp nói.
Sau đó nàng lại ngẩng đầu nhìn túi dịch truyền! Lúc này, cô y tá lại bị hoảng sợ thét lên một tiếng!
Một túi lớn nước truyền có thêm kali!! Thế mà nhanh như vậy đã truyền hết rồi! Lúc này, trong túi chỉ còn lại không sai biệt lắm ba bốn mươi ml!!
"Xong xong! Sự cố y tế! Tôi... Hả? Không đúng! Tôi nhớ là nửa tiếng trước tôi mới chỉnh nhỏ giọt mà, là chậm, chỉ 40 giọt một phút thôi! Sao lại nhanh như vậy đã truyền hết rồi?"
Bác sĩ Vương ngẩng đầu nhìn lên túi dịch truyền, cũng lập tức biết ngọn nguồn sự tình!
"Cô xác định cô chỉnh giọt nhỏ là 40 giọt một phút?"
Y tá khẳng định gật đầu: "Đúng vậy, cái này là truyền kali tôi còn có thể không biết sao?"
Bác sĩ Vương cau mày nói: "Vậy thì chắc là chính hắn tự ý chỉnh cho nhanh giọt rồi! Mau tranh thủ thời gian cấp cứu đi, khai thông đường thở, đem thuốc cấp cứu lấy tới!"
Bác sĩ Vương lập tức đoán ra nguyên nhân. Mỗi lần bổ sung kali, y tá đều sẽ dặn người bệnh và người nhà, để bọn họ nhất định không được điều chỉnh giọt nhanh. Loại thuốc này nếu truyền quá nhanh sẽ chết người. Cho nên những người bệnh và người nhà đó tự nhiên cũng sẽ kiêng kị thuốc này, cho dù muốn truyền nhanh xong, cũng không dám tùy tiện động vào chỉnh giọt nhanh.
Nhưng hiển nhiên, trước mắt, tên tiểu tử này đúng là không sợ chết a! Thế mà không nghe lời y tá! Ai! Tác nghiệt a!
Y tá lúc này trong lòng hoảng loạn không thôi! Sợ tên tiểu tử này sẽ thật chết mất. Thế nhưng là... Trong thời gian ngắn bổ sung kali với lượng lớn... ion kali bên ngoài tế bào quá nhiều, sẽ dẫn đến tim đập bất thường, đột tử...
Cho nên nàng đoán... Coi như có cố gắng hết sức cấp cứu, tiểu tử này phần lớn cũng không qua khỏi!
Hơn tám giờ sáng.
Nhân viên khoa cấp cứu lần lượt đi làm đến bệnh viện. Nhìn thấy phòng cấp cứu bên trong đang cấp cứu người bệnh, mọi người đều không hẹn mà cùng đi lên hỗ trợ. Trần Phương liếc mắt nhìn tiểu hỏa tử trên giường bệnh, cùng máy theo dõi điện tim, những con số gần như bằng không, hỏi:
"Người này làm sao vậy? Còn trẻ như vậy mà đã chết?"
Cô y tá trực đêm mặt mày ủ rũ nói: "Bị tiêu chảy nghiêm trọng... Lúc đầu đang bổ sung kali, kết quả không biết vì sao một túi kali lớn nửa tiếng liền truyền gần hết, cho nên... nên mới vậy..."
"A?? Bổ sung kali mà xảy ra chuyện?!" Trần Phương kinh hãi.
Liền ngay cả Trương Dịch đi tới phía sau cũng nhíu nhíu mày, nói: "Đã dặn người bệnh chưa? Thuốc này nhất định phải truyền chậm, nếu không sẽ chết người đấy."
Y tá liên tục gật đầu: "Dặn rồi, tôi dặn rồi! Thế nhưng mà, người này dường như vẫn luôn nói là đang muốn vội đi làm, cho nên... tôi đoán hắn có phải là muốn sớm truyền xong để đi làm nên mới tự ý chỉnh cho nhanh giọt không."
"Bắt đầu cấp cứu bao lâu rồi?"
"Bảy giờ bốn mươi sáu phút."
Trương Dịch nhìn thời gian, lúc này là tám giờ mười bốn phút sáng.
Rõ ràng đã cấp cứu được gần nửa giờ. Nhưng vẫn chưa có khởi sắc.
"Mau thông báo cho người nhà đi, người này đoán chừng là không xong rồi." Kali trong máu quá cao gây đột tử, lại còn cấp cứu gần nửa tiếng rồi, rất khó mà cứu được.
Bác sĩ và y tá trực đêm phải bận rộn giao ban, cho nên công việc cấp cứu bên trong liền do người trực ban ban ngày tiếp nhận.
Lữ Tĩnh nghe nói chuyện này xong, cũng vội vàng đến phòng cấp cứu nhìn một chút. Mặc dù rất bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể lắc đầu nói: "Thôi, hy vọng không còn nhiều, chờ người nhà đến thì giải thích cặn kẽ một chút đi."
Lữ Tĩnh giống như Trương Dịch, trước hết hỏi thăm y tá trực ca đêm lúc truyền dịch, có nói rõ về sự nguy hiểm của dung dịch này với người bệnh không. Sau đó, lại kiểm tra camera giám sát xem tình huống cụ thể.
Camera giám sát cho thấy, cô y tá ca đêm vào lúc 7 giờ 8 phút, bắt đầu truyền cho nhóm bệnh nhân này 15ml dung dịch kali clorua. Đồng thời camera giám sát có cả âm thanh và đã thực sự nghe thấy câu nói của cô y tá: "Thuốc này nhất định phải truyền chậm, nếu không sẽ chết người!" Sau khi y tá rời đi, vào 7 giờ 12 phút, một tiểu hỏa tử đi cùng cũng rời khỏi bệnh viện.
Giám sát quay tới đây thì không có vấn đề gì. Vấn đề nằm ở chỗ, trong khoảng thời gian từ 7 giờ 12 phút đến 7 giờ 45 phút khi y tá phát hiện người bệnh xảy ra chuyện. Lữ Tĩnh từng chút một chậm rãi quan sát. Dù sao chuyện này có liên quan đến sự cố y khoa cấp một.
Hai ba phút sau khi đồng sự của bệnh nhân rời đi, bệnh nhân này đều nằm yên trên giường, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Hơn hai phút sau đó, tức là lúc 7 giờ 14 phút 36 giây! Người bệnh hơi nhấc đầu lên, nhìn y tá đang bận rộn, sau đó lén lút đưa tay đặt lên van truyền dịch và nhấp nhô hai lần!! Sau đó lại thu tay về!
Vì chất lỏng trong suốt nên trên camera giám sát không nhìn rõ hắn có tự ý điều chỉnh cho truyền nhanh hơn hay không.
Bất quá, theo tình trạng của người bệnh trước mắt thì chắc là chính hắn chỉnh rồi. Nếu không thì, làm sao một túi kali lớn, lại có thể chỉ trong hơn nửa tiếng truyền gần hết hơn nửa?
Sau đó, người bệnh này nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc này, còn cách thời điểm bị y tá phát hiện tận 30 phút!
Trong hình ảnh camera theo dõi, bệnh nhân dường như đang ngủ thật. Mười phút trước khi ngủ thì xem ra không có vấn đề gì.
Nhưng 10 phút sau thì không ổn! Bệnh nhân bắt đầu có chút thở gấp gáp.
Nhưng vẫn không kêu cứu, góc độ camera giám sát cách giường bệnh của người bệnh đại khái 3, 4 mét. Cho nên, không nhìn rõ bệnh nhân biểu hiện như thế nào, duy chỉ có máy theo dõi điện tim ở bên cạnh có thể nhìn thấy được một chút.
Chỉ thấy các sóng nhịp tim trên máy bắt đầu bất thường. Rất rõ ràng đây là biểu hiện tim đập không đều. Nhưng những sóng này dao động được khoảng ba phút thì dần dần bình ổn.
Đồng thời, về sau nó liền dần dần biến thành một đường thẳng.
Ai! Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ba phút! Người đã không còn! Căn bản không kịp cấp cứu thì người đã mất rồi!
Lữ Tĩnh âm thầm than một tiếng, tiểu tử này không biết nên nói hắn hồ đồ, hay là nói hắn đáng đời.
Bởi vì tiểu tử không có phát ra tiếng động gì nên các bác sĩ và y tá đều không chú ý đến. Đợi đến nửa tiếng sau khi kiểm tra theo thường lệ, y tá mới phát hiện tình huống không đúng.
Bác sĩ và y tá trực ban liền ngay lập tức tiến hành cấp cứu, tiếp tục đến tận bây giờ.
Rất nhanh, Lữ Tĩnh cho bảo vệ phòng giám sát tải đoạn video đó vào điện thoại di động của mình. Sau đó, cầm điện thoại di động bước nhanh về khoa cấp cứu.
Chân trước vừa mới bước vào cửa lớn của khoa cấp cứu, đã nghe thấy bên văn phòng vọng ra một trận tiếng mắng chửi của người nhà. Cùng với một tiếng bạt tai nghe nghẹn ngào?
Lữ Tĩnh bước nhanh hơn, chẳng lẽ là có ai đánh nhân viên y tế rồi?
Lữ Tĩnh tăng tốc bước chân, lại gần xem, mới phát hiện ra Trương Dịch đang đứng trước mặt hai vợ chồng trung niên.
Ta dựa vào?! Không thể nào? Trương Dịch thế mà bị đánh?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận