Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 847: may mắn Trương Dịch tại Hiệp Hòa a!

Chương 847: May mắn Trương Dịch ở Hiệp Hòa a! Trương Dịch hất cằm lên, ngồi trên ghế lười biếng bên giường, liếc nhìn hắn. Căn bản không có vẻ khổ sở thương tâm như Phan Hoành Thịnh suy đoán. Ngược lại...... ngược lại còn thản nhiên như không có chuyện gì, ngồi ở đó, giống như đang chế giễu nhìn mình??! Vẻ mặt và hành động của Trương Dịch, trong nháy mắt làm nụ cười đắc ý của Phan Hoành Thịnh cứng đờ trên mặt. Hắn vốn đang cao hứng vì Kim Chính Luân c·hết! Vậy mà Trương Dịch...... tại sao lại có thái độ này? Không đúng! Sao có thể như vậy??! Chẳng lẽ Kim Chính Luân không c·hết??! Nghĩ đến đây, một ngọn lửa giận vô hình từ đáy lòng bốc thẳng lên đỉnh đầu. Khiến Phan Hoành Thịnh suýt chút nữa ngất đi. Thấy thế, Trương Dịch không hề hoảng hốt, tao nhã bắt chéo chân, hai tay đút túi, cứ thế trêu tức nhìn Phan Hoành Thịnh đang đau đớn quằn quại trên giường bệnh. Phan Hoành Thịnh nói không sai, Trương Dịch đúng là đặc biệt đến xem hắn có bao nhiêu chật vật. Tiện thể...... trao cho hắn phần “lễ vật”. “Nói thật với ngươi, Kim viện trưởng xác thực không c·hết. Bất quá ngươi ra tay cũng thực sự nặng, ba đ·a·o đều nhắm vào trái tim, nhưng cũng may được cứu chữa kịp thời, Kim viện trưởng đã nhặt lại được một cái m·ạ·n·g. Thế nào? Vui không?” Trương Dịch cười hỏi hắn. Nhưng Phan Hoành Thịnh lại chẳng thể nào cười n·ổi. Cơn đau thể xác không ngừng giày vò thần kinh của hắn, cộng thêm việc nghe Kim Chính Luân vậy mà không c·hết, phòng tuyến tâm lý của hắn cũng giống như sụp đổ. Hắn còn định xem trò cười của Trương Dịch! Không ngờ...... Kim Chính Luân vậy mà không c·hết! Vậy chẳng phải một màn hắn gây ra trên sân thượng núi trở thành công cốc sao? Âm mưu g·iết người còn không bằng trực tiếp g·iết người! Nhất thời, Phan Hoành Thịnh cũng hối hận không thôi. Hắn không phải hối hận đã gây t·h·ương t·ích cho Kim Chính Luân, mà là hối hận không đâm thẳng đ·a·o vào cổ! “A! Sớm biết...... Sớm biết ngày đó ta nên trực tiếp đ·â·m x·u·y·ê·n cổ Kim Chính Luân! Để ngươi căn bản không có thời gian mà cứu chữa!” Phan Hoành Thịnh trừng mắt nhìn nụ cười chướng mắt của Trương Dịch, hung tợn nói. Nghe vậy, Trương Dịch ngược lại rơi vào trầm tư. Ừm, đó là một vấn đề hay. Nếu thật đ·â·m vào động mạch cổ thì thời gian cứu chữa còn khẩn cấp hơn. Bất quá đã có kinh nghiệm tay không móc tim cứu người lần trước, nhỡ đâu, nhỡ đâu lần sau gặp phải người b·ị đ·âm p·h·á động mạch cổ cần cứu chữa, mà xung quanh lại không có dụng cụ cầm m·á·u...... Trương Dịch thật sự muốn thử lại tay không cầm m·á·u một lần nữa. Nghĩ ngợi, Trương Dịch đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Phan Hoành Thịnh đang giống như c·h·ó rơi xuống nước nằm trên giường bệnh: “Chậc chậc, ý tưởng của ngươi thật phong phú, đáng tiếc ngươi không có cơ hội thực hiện. Chờ ngươi hồi phục gần như hoàn toàn thì c·ảnh s·á·t sẽ bắt ngươi đi, nh·ậ·n hối lộ, phỉ báng vu h·ã·m, âm mưu g·iết người, bao nhiêu tội cùng phạt, nửa đời sau cứ ở trong tù chờ đi.” “A, đúng rồi ~” Không đợi Phan Hoành Thịnh phản bác, Trương Dịch đã lấy điện thoại di động ra bật một đoạn ghi âm. “Loại t·ội p·hạm g·iết người này mà các người còn muốn cứu hả?! Tôi phát nôn với việc tôi cùng giường chung gối với hắn nhiều năm như vậy! Giờ còn nhớ tới việc bảo tôi đến bệnh viện ký tên nộp tiền làm phẫu thuật??! Nằm mơ! Tôi không có tiền! Không đi!” Giọng nói này chính là giọng của vợ Phan Hoành Thịnh. Ngay sau đó, Phan Hoành Thịnh run rẩy một cái rõ rệt. Lúc đầu trên mặt chỉ có vài vệt nước mắt nhàn nhạt do đau đớn kịch l·i·ệ·t gây ra, giờ phút này nước mắt lại rơi như mưa. Không biết là do đau đớn thể xác hay là đau lòng nữa. Trương Dịch nhanh chóng bồi thêm một đòn: “Ha ha, vừa rồi ngươi thật hiểu lầm ta, không phải ta không cho chữa cho ngươi, là vợ ngươi tự mình từ chối đến bệnh viện ký tên phẫu thuật đó, đâu liên quan gì tới ta.” Nói xong, nhìn Phan Hoành Thịnh nằm trên giường mà muốn vùng dậy cũng không nổi, muốn mắng cũng không thể há miệng, chỉ có thể ô ô yết yết phun ra mấy từ bẩn thỉu, trong lòng Trương Dịch cuối cùng cũng dễ chịu. Bị người xa lánh, đáng đời! “Đúng rồi, bệnh viện đã liên lạc với vợ ngươi rồi, nàng ngày mai sẽ đến bệnh viện một chuyến, nhưng...... là để l·y h·ôn đấy, ngươi chuẩn bị tâm lý cho tốt nhé.” Nói xong, Trương Dịch liền không quay đầu bước đi. “Trương Dịch! Ngươi......” Phía sau, tiếng chửi rủa đứt quãng không ngừng truyền đến. Nhưng theo bước chân ngày càng xa, âm thanh cũng dần dần biến mất trong hành lang. Một bên khác. Cửa phòng bệnh của Kim Chính Luân đã vây quanh không ít người. Bọn họ đều là những người muốn vào thăm nhưng không được. Không phải vì đây là phòng ICU đặc biệt, mà là do Kim Chính Luân vừa tỉnh, cho dù mặc đồ c·ách l·y cũng không nên để quá nhiều người vào thăm. Thấy Trương Dịch đến, mọi người vừa chào hỏi vừa tự giác nhường một con đường cho hắn đi vào. “Trương Dịch, cậu đến rồi à? Có muốn vào thăm không?” “Bác sĩ Trương.” “Kêu gì bác sĩ Trương, phải gọi viện trưởng, Trương Viện trưởng.” “À, đúng đúng đúng! Trương Viện trưởng...... Trương Viện trưởng khỏe.” Trương Dịch gật đầu với họ: “Mọi người có vào thăm không? Kim viện trưởng thế nào rồi?” Mọi người đều lắc đầu: “Không có...... Chúng tôi không vào được, ngược lại nhiều chủ nhiệm đã vào rồi.” Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra. Người mở cửa là người nhà của Kim Chính Luân. Thấy Trương Dịch đến, họ liền tranh thủ mời hắn vào. “Nhanh nhanh nhanh! Bác sĩ Trương mau vào, lão nhà chúng tôi lúc nào cũng nhớ tới cậu đấy!” Trương Dịch mặc xong đồ c·ách l·y ở cửa rồi mới đi theo người nhà Kim Chính Luân vào. Trong phòng bệnh, quả thực đã có không ít chủ nhiệm khoa. Ngay cả Khang Ngạn Minh cũng tới. Thấy Trương Dịch, tinh thần Kim Chính Luân cả người đều có chút khởi sắc: “Trương Dịch, cậu đến rồi à?” Trương Dịch vội vàng tiến lên: “Ai, Kim viện trưởng, ông khỏe hơn chút nào không?” “Ha ha, cậu làm phẫu thuật, tôi làm sao không khỏe lên được? Trương Dịch, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã cứu tôi!” Lúc Kim Chính Luân nói câu này, giọng nói đều có chút run rẩy. Trải qua một lần Quỷ Môn Quan trở về, kỳ thật đến giờ ông vẫn còn có chút hoảng hốt. Tỉnh lại thấy trần nhà trắng xóa này, ông còn tưởng mình đã đến t·h·i·ê·n đường rồi. Không ngờ lại ở ICU...... Vậy mà không c·hết?? Sau đó bọn họ kể cho ông nghe nói là Trương Dịch cứu ông, còn cho ông xem video cứu người tại hiện trường. Ngay lúc này. Kim Chính Luân vô cùng cảm tạ chính mình khi xưa còn ở thành phố Thiên Hà nhỏ bé. Đa tạ chính mình đã ba lần đến mời Trương Dịch về! May mắn là Trương Dịch thực sự ở Hiệp Hòa a! Nếu không bây giờ có lẽ ông không phải ở ICU, mà là ở nhà tang lễ. Cái tên Phan Hoành Thịnh này, vậy mà vì chức vị mà không tiếc phạm pháp g·iết người! Nghĩ đi nghĩ lại cho dù chức vụ này không đưa cho Trương Dịch thì ông cũng không cam tâm giao cho người khác! Ai! Trong khoảnh khắc, Kim Chính Luân cũng cảm khái rất nhiều. Nhưng may là người vẫn còn s·ố·n·g. Trương Dịch nhìn đôi mắt có chút đỏ hoe của Kim Chính Luân, thấp giọng an ủi: “Không sao đâu Kim viện trưởng, mọi chuyện qua rồi, Phan Hoành Thịnh sẽ đền tội, ông rồi sẽ khỏe hơn thôi.” Kim Chính Luân cười gật gật đầu: “Ừm, tay nghề của cậu hoàn hảo như thế, tôi nhất định sẽ khỏe nhanh thôi.” Ở bên cạnh, người nhà của Kim Chính Luân cũng không ngừng cảm tạ Trương Dịch trước mặt mọi người trong phòng bệnh. Trương Dịch kh·á·c·h khí đáp lại. Thầm nghĩ kỳ thực cũng không cần cảm tạ, dù sao cứu được Kim viện trưởng một m·ạ·n·g, buổi tối hắn còn có 50 triệu tiền thưởng phải lấy đó. Đây chính là một vụ hái hoa mà có. Sau khi từ ICU trở về, xe cấp cứu lại chở một người bệnh bị tách thành động mạch chủ về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận