Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 835: Kim viện trưởng bị đâm, sinh tử một đường!

Chương 835: Viện trưởng Kim bị đâm, sinh tử trong gang tấc!
“Hồng Thịnh, ngươi...... Ngươi đừng làm chuyện dại dột mà......” Kim Chính Luân cứng đờ đứng tại đó, toàn thân trên dưới ngoài việc không thể khống chế run rẩy ra thì hắn không dám động đậy, chỉ có thể cẩn thận từng chút một khuyên nhủ hắn lần nữa.
Lưu Cảnh Quan thấy cảnh này cũng không khỏi kinh hãi, sợ chọc giận Phan Hoành Thịnh. Nếu như hắn lỡ tay đâm Kim Chính Luân một nhát, sau đó cùng nhau nhảy xuống, vậy thì thật là hết sạch hy vọng sống sót.
Thế là, hắn vội vàng tham gia vào đội ngũ khuyên can: “Phan Hoành Thịnh! Ngươi đừng manh động, nghe ta nói đã! Bây giờ ngươi trước tiên buông dao xuống, ta có thể nói chuyện lại với bên trên, nói rằng ngươi đã thay đổi thái độ rất tốt rồi, ta có thể giúp ngươi xin giảm nhẹ tội, ngươi thấy được không?”
Mấy vị cảnh sát đến bệnh viện tặng cờ đều đang mặc đồ lao động, đặc biệt là vị Lưu Cảnh Quan lớn tuổi nhất này lại càng tự mang vẻ uy nghiêm.
Cho nên lúc này hắn nói những lời này, xung quanh không ít bác sĩ đều tin.
Nhưng Phan Hoành Thịnh vẫn không hề lay động!
Hắn cười nhạo hai tiếng, khinh bỉ đảo mắt nhìn một vòng tất cả mọi người trên sân thượng: “Ta nói cho các ngươi biết! Hôm nay ta đến đây đã không hề nghĩ sẽ có kết cục tốt đẹp gì! Ta đã chẳng còn gì cả! Vậy thì ta nhất định phải kéo một kẻ xuống chôn cùng!”
Nói xong, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Kim Chính Luân ở bên cạnh.
Kim Chính Luân dù gì cũng đã có tuổi, bị người ta dùng dao kề vào cổ cũng sợ hãi run lẩy bẩy.
Đối diện với ánh mắt đầy căm hận của Phan Hoành Thịnh, Kim Chính Luân run rẩy hỏi: “Ngươi...... Ngươi...... Ngươi muốn làm gì? Đừng...... Đừng giết ta...... Ta ta...... Ta có thể...... Có thể cho ngươi làm...... Làm Phó viện trưởng......”
“Ha ha ha? Bây giờ thì lại có thể ư??! Mẹ nó, nói muộn rồi!”
Một giây sau!
Mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng trong một khắc ấy!
Phan Hoành Thịnh bỗng nhiên hung hăng đâm mũi dao vào vị trí tim của Kim Chính Luân!
Cây dao này vô cùng sắc bén!
Thêm vào đó, lực tay của Phan Hoành Thịnh cũng không hề nhỏ, phụt một tiếng, ngay lập tức dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra!
Kim Chính Luân căn bản không tránh kịp, chỉ nghe thấy tiếng nghẹn ngào một tiếng sau liền đau đớn ngã xuống đất.
Việc này vẫn chưa xong!
Tên Phan Hoành Thịnh kia còn nhân lúc hắn ngã xuống lại bồi thêm hai nhát vào tim.
Cường độ rất lớn! Xem xét cũng biết đã đâm thấu tim rồi!
“A!!”
“Không!!”
“A! Giết người!”
“Cứu mạng với! Mau cứu mạng với!”
Trên sân thượng trong nháy mắt loạn cả lên!
Tên Phan Hoành Thịnh này đúng là điên thật rồi! Đâm xong Kim Chính Luân hắn liền không quay đầu lại mà nhảy xuống từ trên sân thượng!
Đến khi Trương Dịch một mạch xông tới thì ngay cả góc áo của hắn cũng không bắt được.
Mẹ nó! Loại người này sao có thể chết dễ dàng như vậy?!
Nhảy xuống là xong chuyện ư?!
Bất quá Trương Dịch cũng không có thời gian xem Phan Hoành Thịnh rốt cuộc đã chết hay chưa.
Trước mắt điều quan trọng nhất là cứu Kim Chính Luân!
“Viện trưởng Kim??! Viện trưởng Kim??!?” Trương Dịch lao đến trước mặt Kim Chính Luân, lớn tiếng gọi hai tiếng.
Chỉ thấy Kim Chính Luân ôm chặt ngực dính máu, mặt mày đau khổ nói: “Trương...... Trương Dịch...... Đau quá...... Ngực...... Ngực đau quá......”
“Cố gắng lên viện trưởng! Ngươi phải cố gắng! Chúng ta lập tức đưa ngài đi cấp cứu! Đây vốn là bệnh viện, ngài phải gắng gượng lên!”
Trương Dịch vừa nói vừa kiểm tra vết thương của Kim Chính Luân.
Vừa kiểm tra xong, lại làm cho Trương Dịch kinh hãi!
Tổng cộng trúng ba nhát, một nhát chém vào xương sườn thứ năm, giờ phút này trên xương cũng có một vết dao.
Có thể thấy lực tay của Phan Hoành Thịnh lớn đến thế nào!
Một nhát thì trúng vào tâm thất phía dưới, nhưng may mắn là không gây tổn thương đến mạch máu.
Nhưng không may là có một nhát trực tiếp chém vào động mạch chủ.
Ngay chỗ Trương Dịch thấy được, lúc này máu tươi không ngừng tuôn ra từ trong mạch máu.
Đồng thời do áp lực máu lớn nên tốc độ chảy còn rất nhanh!
Với tốc độ chảy máu như thế này, đừng nói là đưa đi cấp cứu chữa trị, chưa kịp bọn họ đem cáng và dụng cụ cấp cứu đến thì có lẽ Kim Chính Luân đã tắt thở rồi.
Không được!
Phải nghĩ cách!
Phải nghĩ cách cầm máu đã!
Trương Dịch ngẩng đầu vội vàng nhìn xung quanh.
Nhưng nơi này là sân thượng, ngoài bê tông cốt thép và đám người đang hoảng hốt lo sợ ra thì chẳng còn gì!
Phải làm sao bây giờ??
Nếu như không cầm được máu thì viện trưởng Kim nguy mất!
Mà máu chảy quá nhanh, chỉ sợ chưa tới một phút Kim Chính Luân sẽ mất ý thức, trở nên mơ hồ.
Lúc này, Lưu Cảnh Quan cùng 2 người của tổ cấp cứu đã xuống dưới xem xét tình hình của Phan Hoành Thịnh.
Mặc kệ tên kia chết hay chưa, cảnh sát vẫn phải xử lý cho xong, để còn có câu trả lời thỏa đáng với bên ngoài.
Mao Tiểu Viên và những người khác cũng đã ngay lập tức đi lấy cáng và dụng cụ cấp cứu.
Nhưng khoảng cách từ phòng cấp cứu đến đây, cho dù bọn họ nhanh đến đâu thì cũng không thể nhanh hơn được tốc độ xuất huyết của động mạch chủ!
Cho nên...
Phải làm sao đây?!
Làm sao để có thể cầm máu nhanh chóng?!?
Trương Dịch lo đến trán rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, cả lồng ngực cũng có chút phập phồng.
Viện trưởng Kim là một vị bác sĩ giỏi, một viện trưởng tốt!
Hắn không thể chết!
Lúc này, nhìn sắc mặt Kim Chính Luân dần trở nên tái nhợt, cùng với chiếc áo khoác trắng ở trước ngực đã bị máu tươi nhuộm đỏ cả mảng lớn......
Không ít bác sĩ trên sân thượng đều không kìm được mà rơi nước mắt.
“Viện trưởng Kim, ngài phải cố gắng lên, thuốc cấp cứu sắp đưa đến rồi, ngài phải cố lên!”
“Viện trưởng, ngài có nghe chúng tôi nói không? Trương Dịch ở đây, nhất định anh ấy sẽ cứu được ngài.”
“Viện trưởng...... Ngài không thể chết mà, ngài nhất định phải gắng lên!”
Tất cả mọi người đều cổ vũ cho Kim Chính Luân, cũng dồn hết hy vọng vào Trương Dịch.
Nhưng bây giờ, Trương Dịch cũng chỉ có thể dùng sức đè vào vết thương, cố gắng làm giảm tốc độ chảy máu thôi.
Nếu như lúc này có kìm cầm máu thì tốt.
Để hắn có thể giống như lần trước, đưa kìm vào trong lồng ngực, trực tiếp kẹp chặt lại để cầm máu.
Đáng tiếc...
Không có!
Vội quá nên căn bản không ai mang theo kìm cầm máu bên mình cả!
Bây giờ chỉ có thể chờ đợi, đợi Mao Tiểu Viên và những người khác nhanh chóng mang dụng cụ cấp cứu đến.
Thế nhưng, chờ đợi mới là thứ khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng nhất.
Nhìn Kim Chính Luân dần mất đi sinh khí ngay trước mắt mình, Trương Dịch cũng không nhịn được mà đỏ cả vành mắt.
“Viện trưởng Kim! Ngài còn nghe thấy tôi nói không? Ngài còn tỉnh táo không? Tôi là Trương Dịch đây!” Trương Dịch cúi người ghé vào tai ông gọi.
Kim Chính Luân khép hờ mắt, khó khăn ngước mắt nhìn Trương Dịch.
Đột nhiên, ông khẽ nhếch môi cười.
Trong nụ cười mang theo một tia tiêu tán.
Ông dùng hết chút sức lực cuối cùng bắt lấy cánh tay Trương Dịch, nói: “Trương...... Ta...... Ta không ổn rồi...... Sau này...... Ngươi...... Nhất định phải dẫn dắt bệnh viện...... Phát triển...... lớn mạnh...... Sau này chữa bệnh cho Hoa Quốc...... Liền...... Liền dựa vào ngươi. Về phần người nhà của ta...... Nói cho bọn họ biết...... Ta...... Ta có lỗi với bọn họ......”
Sau khi cố gắng hết sức nói xong mấy câu này, Kim Chính Luân liền mất hết sức lực.
Ý thức cũng triệt để mơ hồ, tựa như tiến vào trạng thái choáng trước khi chết!
“Viện trưởng!?”
“Viện trưởng Kim! Viện trưởng Kim, ngài tỉnh lại đi!”
“Viện trưởng...... Ô ô ô...... Viện trưởng......”
“Ô ô ô...... Không! Viện trưởng không thể chết được, viện trưởng!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, nhân viên y tế của Thiên Đài Sơn đều khóc thành một đoàn.
“Trương Dịch! Anh mau nghĩ cách đi! Chẳng phải anh rất lợi hại sao? Anh mau cứu viện trưởng Kim đi!”
“Anh không phải có thể dùng kìm cầm máu ư? Mau cứu viện trưởng Kim đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận