Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 70: Về trường học cầm chứng nhận tốt nghiệp, Trương Dịch ngươi lại trở nên đẹp trai rồi?

Chương 70: Về trường học lấy bằng tốt nghiệp, "Trương Dịch, sao ngươi lại đẹp trai thế này?"
"Không thể nào, không thể nào, chắc là do ta hoa mắt rồi!" Lưu Tử Phi chớp mắt mấy cái rồi nhìn lại.
Lập tức phủ nhận ý nghĩ trong lòng. Sao người kia có thể là Trương Dịch được? Trương Dịch ở trên Thiên Hà thị, sao có thể vô duyên vô cớ đến Đế Đô? Cho dù đến Đế Đô cũng không thể xuất hiện ở bệnh viện Bình An Đế Đô được. Coi như xuất hiện ở bệnh viện Bình An… sao lại đi cùng với Điền Mính, phó chủ nhiệm khoa ngoại tổng quát? Hơn nữa nhìn thái độ của Điền chủ nhiệm thì còn có vẻ khách khí nữa chứ. Không thể nào, không thể nào, người kia chắc chắn không phải là Trương Dịch. Lắc đầu. Lưu Tử Phi cảm thấy mình chắc chắn là dạo này trực ca đêm quá nhiều, mệt mỏi quá độ rồi. Thế mà lại nhìn hoa mắt thành Trương Dịch?
Haizz… Cầm thuốc, Lưu Tử Phi liền quay người lên lầu, trở về phòng bệnh.
Dưới lầu, Điền Mính và Bố Lai đang cùng Trương Dịch cáo biệt. Bố Lai mặt dày mày dạn xin Wechat của Trương Dịch. Ngay khi có được Wechat, Bố Lai suýt nữa vui đến ngoác cả mồm. Oa! Ca Ca! Ta lại có Wechat của đại lão rồi!
Điền Mính đưa tay bắt chặt tay Trương Dịch nói: "Bác sĩ Trương! Cậu thật là trẻ tuổi tài cao, mong là lần sau chúng ta còn có dịp gặp lại!"
Trương Dịch mỉm cười lịch sự đáp: "Anh khách khí rồi, so với anh thì tôi còn phải cố gắng nhiều hơn. Đúng rồi, thứ sáu tuần sau tôi còn phải đến Đế Đô một chuyến, đến lúc đó không chừng còn có cơ hội gặp mặt."
Điền Mính và Bố Lai tò mò nhìn Trương Dịch. Chẳng lẽ đại lão còn có ca phẫu thuật nào cần đến đây làm?
"Cuối tuần này, ở Ngũ Đế có một buổi hội thảo liên quan đến bệnh động mạch vành, chủ nhiệm khoa nói muốn dẫn tôi đi cùng, nhưng cụ thể ở vị trí nào thì tôi vẫn chưa rõ." Trương Dịch giải thích.
Bố Lai và Điền Mính kinh ngạc, rồi cười nói: "Trùng hợp vậy sao? Ha ha, ngay ở bệnh viện của chúng tôi đấy! Bệnh viện chúng tôi tháng trước đã gửi thông báo, nói thứ sáu tuần này sẽ tổ chức một buổi hội thảo về động mạch vành, nghe nói mời không ít đại lão về khoa tim mạch."
Không ngờ, trong số những đại lão này lại có cả anh!
Trương Dịch lúc này mới biết, địa điểm tổ chức hội thảo là ở bệnh viện Bình An.
Sau khi khách sáo thêm vài câu, Trương Dịch cùng Trần Phương liền rời đi, tiến về sân bay…
Ngày hôm sau, bệnh viện Bình An.
Tin tức một bác sĩ bệnh viện khác đến bệnh viện Bình An làm phẫu thuật viêm ruột thừa lan truyền ra. Có một vài bác sĩ không thể tin được. Với trình độ của bệnh viện Bình An, một ca viêm ruột thừa nhỏ nhặt mà cũng cần mời bác sĩ ở bệnh viện khác tới làm sao? Bệnh viện Bình An chẳng lẽ không còn ai nữa sao?!
Trong nhất thời, những khoa khác nhao nhao khinh bỉ nhìn khoa ngoại tổng quát.
"Tôi nghe nói ca phẫu thuật khoa ngoại tổng quát hôm qua là do một bác sĩ rất trẻ làm, nghe y tá nói thì chắc là mới ngoài hai mươi thôi!" Tại phòng bác sĩ khoa tim mạch, một bác sĩ đang ngồi nhàm chán, vừa viết bệnh án vừa buôn chuyện với đồng nghiệp.
Lục Cao ngồi một bên nhếch miệng: "Ngoài hai mươi? Thật hay giả đấy? Bệnh viện của chúng ta làm sao lại phải tìm bác sĩ ở ngoài về cắt ruột thừa chứ? Hơn nữa, bây giờ không ít bác sĩ ngoài ba mươi đi làm thẩm mỹ viện mà, một mũi tiêm xóa nếp nhăn đánh xuống, nhìn người ta ít nhất phải trẻ ra đến chục tuổi ấy chứ."
Lục Cao thật sự không tin những lời này đâu. Bệnh viện Bình An là cái nơi nào? Sao có thể tìm một thằng nhóc hai mươi mấy tuổi đến cắt ruột thừa? Đùa à!
Đột nhiên, chủ nhiệm khoa tim mạch Hà Đào từ ngoài bước vào: "Nói với mọi người chuyện này, thứ sáu tuần sau sẽ có buổi hội thảo do bệnh viện chúng ta tổ chức, cho nên đến lúc đó toàn bộ sinh viên thực tập và bác sĩ nội trú của khoa sẽ phải qua hỗ trợ. Chủ yếu là vì những người đến dự họp đều là bác sĩ cấp bậc phó chủ nhiệm trở lên, toàn là những người lớn tuổi. Hơn nữa nghe nói cả chủ tịch hiệp hội tim mạch cũng sẽ đến, nên chắc chắn lúc đó sẽ rất đông người. Dù sao chúng ta cũng là chủ nhà, mọi người hãy đi giúp rót trà mời nước cho mấy đại lão đó nhé. Nhớ là lúc đó phải nhiệt tình một chút, để mấy vị chủ nhiệm đến dự họp có ấn tượng tốt."
Các sinh viên thực tập trẻ tuổi cùng bác sĩ nội trú đồng loạt gật đầu. Trong số đó bao gồm cả Lục Cao và Lưu Tử Phi. Mặc dù Lục Cao có cổ phần trong bệnh viện Bình An, nhưng trưởng bối trong nhà đều rất khiêm tốn. Đã Lục Cao chọn học y thì phải đi lên từ những tầng lớp thấp nhất của bệnh viện. Phải từ từ tích lũy kinh nghiệm. Cho nên Lục Cao không hề có đặc quyền nào trong bệnh viện. Nhiều nhất cũng chỉ có mấy lãnh đạo bệnh viện biết thân phận thật sự của Lục Cao. Ngoài ra chỉ có bạn gái hiện tại của Lục Cao là Lưu Tử Phi là biết. Các đồng nghiệp khác thì cơ bản chỉ nghĩ Lục Cao là một tên phú nhị đại có chút tiền thôi.
Lục Cao trừng mắt. Hắn không hề muốn đến buổi hội thảo để bưng trà rót nước.
Hà Đào liếc mắt nhìn hắn một cái là biết hắn đang nghĩ gì, lập tức nói: "Lục Cao, các cậu vừa mới chuyển đến, không bận lắm, nhớ phải đi hỗ trợ đấy."
Lục Cao đành phải bất đắc dĩ gật đầu: "Tôi biết rồi thưa chủ nhiệm."
Tại Thiên Hà thị. Tin tức Trương Dịch được mời đến Đế Đô phẫu thuật dần dần lan rộng ra khắp bệnh viện. Số người mến mộ Trương Dịch ngày càng nhiều hơn. Thậm chí còn có nữ bác sĩ bạo gan muốn mời Trương Dịch ăn cơm. Đương nhiên, Trương Dịch đều từ chối với những lý do như “Cơ thể không thoải mái”, “Không đói bụng”, “Không có thời gian”.
Bọn con gái đều bị đả kích. Nhưng trước sau không bỏ cuộc! Thậm chí có người còn mặt dày nhắn tin mập mờ cho Trương Dịch: "Bác sĩ Trương! Anh không cảm thấy mệt sao? Anh đã chạy trong lòng em cả ngày rồi đó!"
Trương Dịch trợn mắt. Suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Tôi chỉ là đang đi tìm đường ra."
Bọn con gái: "..."
Thật kỳ lạ! Đều nói con trai theo đuổi con gái cách nhau ngọn núi, con gái theo đuổi con trai cách nhau tấm màn sa mà! Sao đến chỗ Trương Dịch lại mất linh thế này? Rốt cuộc là vấn đề ở khâu nào?...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nhanh chóng đến thời điểm về trường nhận bằng tốt nghiệp. Đồng thời thời gian này cũng vừa kịp hội thảo. Cho nên Trương Dịch đã sắp xếp trước một ngày để đến Đế Đô, còn Lữ Tĩnh thì ngày hôm sau mới xuất phát.
Việc về trường lấy bằng tốt nghiệp không quan trọng. Nhưng buổi hội thảo sắp tới lại là một dịp trang trọng. Vì vậy, trước khi đi, Trương Dịch đã mặc bộ âu phục mua lần trước khi đi xem mắt, còn đeo thêm đồng hồ nữa. Dù sao cũng là đi dự hội thảo ở Đế Đô, phải chỉn chu một chút mới được.
Năm tiếng sau. Trường Đại học Y Đế Đô.
Sân trường đại học ngắn ngủi mà tươi đẹp. Khi một lần nữa bước chân lên mảnh đất này, không ít hồi ức và hình ảnh ùa về trong đầu. Nhìn những gương mặt trẻ măng vừa mới nhập học đang đi lại trong sân trường, Trương Dịch không khỏi cảm thán một câu: “Haizz, tuổi trẻ thật tốt.”
Đột nhiên, Trương Dịch bị người dùng nắm đấm đập vào sau lưng một cái. "Thằng nhãi con, bảo mày đợi tao ở cửa chính, mày lại đi vào trước!"
Vương Hải Thanh không chút khách khí. Đi lên liền cho Trương Dịch một cái tiểu thiết quyền! Một quyền này giáng xuống làm tim Trương Dịch cũng phải rung lên hai lần. Quay đầu lại tức giận: “Ngươi là đứa con bất hiếu, muốn mưu sát cha ruột phải không?”
Vương Hải Thanh cười ha ha hai tiếng, vỗ vỗ vai Trương Dịch: "Ha ha, không tệ nha, cái bộ vest này mặc lên trông một năm không gặp, mày lại đẹp trai ra phết đấy!"
Trương Dịch liếc xéo hắn một cái: "Cha mày lúc nào mà chẳng đẹp trai."
Hai người vừa đùa vừa tiến về văn phòng giáo viên chủ nhiệm. Đột nhiên, phía sau lưng truyền đến một trận giọng nói âm dương quái khí.
"Ôi! Đây không phải là cây cỏ Trương Dịch của chúng ta sao? Ai nha nha! Việc nghĩa hăng hái làm dạo trước tổn thương hết chưa?"
"Đúng đấy, cắm một cây kìm cầm máu mà đã cầm được máu rồi, thật là khiến cho ta phải mở rộng tầm mắt đấy!"
Vừa quay đầu lại, mới phát hiện là Cung Sử Minh và Mao Tuấn bọn họ. Hai người này cơ bản là thuộc đám của Lục Cao. Là chó săn của nhà tư bản.
Phía sau hai người bọn họ, Lục Cao và Lưu Tử Phi từ từ bước tới. Khi nhìn thấy Trương Dịch, trong mắt Lưu Tử Phi thoáng qua một tia kinh ngạc! Tại sao Trương Dịch lại trở nên đẹp trai như vậy? Chẳng lẽ là lâu ngày không gặp nên mới thấy đẹp trai hơn sao? Ánh mắt hướng xuống...Hả? Không đúng, trên tay Trương Dịch đang đeo... Là Rolex?!
Má ơi! Sao Trương Dịch lại có thể mua nổi Rolex?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận