Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 688: Hiệp Hòa ngươi đừng xem thường người a ~!

"Chương 688: Hiệp Hòa ngươi đừng xem thường người a ~!"
"A? Cái này... Hắn vì sao không cho chúng ta đi a?"
"Đúng thế, ta muốn đi mà!"
"Phiền c·hết đi được, ta cũng muốn đi a..."
Đến khi Văn Khang hoàn toàn biến mất ở cửa, trong văn phòng mới có người dám nhỏ giọng bàn tán.
"Suỵt ~ nói nhỏ thôi, tính tình của Văn viện trưởng kia các ngươi còn không biết sao? Chắc bây giờ còn đang bực bội đó?"
"Bực bội? Hắn giận cái gì chứ? Chúng ta có chọc giận hắn đâu..."
"Đồ ngốc! Không phải chúng ta làm hắn tức, là Trương Dịch. Trước đó Vương Tử Uy không phải thua Trương Dịch sao? Ban đầu khoa chúng ta đã mất mặt, về sau hắn tự mình đi tìm Trương Dịch nói muốn kéo Trương Dịch về khoa chúng ta, kết quả Trương Dịch còn từ chối hắn, đây chẳng phải nhiều lần mất mặt sao, hắn chắc chắn không vui rồi."
"Văn viện trưởng ta ở lĩnh vực thần kinh ngoài này tuyệt đối không có gì để nói, nhưng khuyết điểm duy nhất là toàn cơ bắp cộng thêm tính khí nóng nảy. Lần này Trương Dịch gióng trống khua chiêng tuyển đồ đệ như vậy, ngươi cảm thấy Văn viện trưởng sẽ để người khoa chúng ta đi đăng ký không? Chắc chắn không đâu! Thế chẳng khác nào bị đ·ánh mặt lần nữa sao?"
Lời phân tích của Hứa Kiến khiến mọi người không nhịn được im lặng gật gù.
"Ngươi nói đúng đó, ta còn thắc mắc chuyện tốt như vậy sao hắn lại không cho chúng ta đi, thì ra là hắn còn nhớ chuyện Trương Dịch từ chối hắn a?"
"Haizz, nói đi thì nói lại, chuyện này thật không trách Trương Dịch được, muốn trách thì trách Vương Tử Uy, ai bảo hắn nhất định phải so với người ta Trương Dịch làm gì, thế là bây giờ chúng ta đến đăng ký cũng không được luôn."
Vương Tử Uy vội ngẩng đầu, mang theo chút giận dữ nói: "Không phải tại ta, thật ra lúc đầu ta cũng không định so, là sau này Văn viện trưởng nói... Nói để ta đi so..."
"Thế chẳng phải là do ngươi trước đề cập chuyện này sao?"
"Đề cập thì sao, ban đầu ta đã không muốn so sánh rồi mà."
"Ngươi..."
"Thôi thôi, tốt rồi, bớt nói vài ba câu đi, đều là người trong một phòng, đừng để chút chuyện đăng ký mà cãi nhau ầm ĩ lên rồi lại làm trò cười cho người khác."
Không được báo danh, mọi người trong lòng không chỉ thất vọng mà còn kìm nén một bụng tức.
Nhưng lại không thể ngay trước mặt Văn Khang mà nói ra, chỉ có thể tìm đến kẻ cầm đầu ban đầu là Vương Tử Uy.
Nhưng lúc này tỉnh táo lại, dường như cũng chẳng có biện pháp nào.
Thật sự ầm ĩ lên, truyền đi khoa thần kinh ngoài chắc chắn lại làm trò cười.
Đến lúc đó Văn Khang chắc chắn lại nổi giận.
Haizz!
Mọi người chỉ có thể im lặng thở dài, vội vàng kết thúc đề tài này, nên làm gì thì làm.
Bất quá.
Vẫn có người gan lớn xem lời Văn Khang như gió thoảng bên tai.
Ví dụ như Hứa Kiến.
Hắn thừa lúc người khác không để ý, lén lút biên tập một bản sơ yếu lý lịch cực kỳ hoàn hảo rồi ném vào hòm thư của Y viện.
Hắc hắc hắc ~ Ngươi không cho ta ném ta vẫn cứ muốn ném ~ Nhỡ đâu thật sự có cơ hội được chọn thì sao?
Thế này không phải hơn nhiều so với ở khoa thần kinh ngoài sống qua ngày sao ~!
Trương Dịch là bác sĩ toàn năng, ở khoa thần kinh ngoài chỉ có thể chuyên một mảng, đi theo Trương Dịch nói không chừng sau này cũng có thể trở thành bác sĩ toàn năng đó ~!
Mang theo vô vàn ảo tưởng tốt đẹp, tâm tình Hứa Kiến rất tốt tan làm...
Vào ban đêm, trong bệnh viện đã có không ít người gửi sơ yếu lý lịch vào hòm thư.
Mà cái thông báo đăng trên nhóm của Y viện, lại không biết bị ai đó đăng lên diễn đàn y học.
Bài viết đó rất nhanh đã được các bác sĩ trên cả nước đẩy lên hàng đầu.
Không ít đồng nghiệp nhao nhao bình luận bên dưới:
"Ủa... Sao lại không cho bác sĩ ngoại viện đăng ký vậy? Hiệp Hòa xem thường chúng ta với các người cùng bệnh viện à? ! ?"
"Trương Dịch muốn nhận đồ đệ? ? Trời ơi, tôi cũng muốn tham gia a! Năm nay tôi vừa lên phó chủ nhiệm, nhưng luôn cảm thấy kỹ năng mình còn non kém, nếu như bác sĩ Trương có thể dạy tôi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực của năm thi đại học để học!"
"Tin này thật hay giả vậy? Trương Dịch thật sự muốn nhận đồ đệ sao? Mà hình thức tuyển chọn thế nào? Là trực tiếp đi theo Trương Dịch sao? Hay là làm trợ thủ trong đoàn phẫu thuật?"
"Hả? Đây không phải là tin nội bộ của Hiệp Hòa bản viện sao? Không đúng, ta cũng là người của Hiệp Hòa, mặc dù là phân viện nhưng chuyện Trương Dịch nhận đồ đệ lớn như vậy sao phân viện chúng ta không hề có tin tức gì? ?""Móa! ! Phân viện là con ghẻ không được sủng à? ! Dựa vào cái gì mà không cho phân viện chúng ta biết? !""Ta mặc kệ ta sẽ ném trực tiếp sơ yếu lý lịch qua!""Cam! Ngươi ném rồi à? Vậy ta cũng ném!""Lầu bốn với lầu năm đều ném rồi? Vậy ta cũng ném!"
"Đều ném rồi à? Được thôi, viện Y tỉnh Vân ta cũng ném thử một chút."
"Tốt! Các ngươi bốn năm sáu bảy lầu đều ném hết rồi, vậy ta cũng ném luôn!"
Trong chốc lát, chuyện Trương Dịch nhận đồ đệ đã lan truyền khắp giới y học.
Chưa đầy một ngày, hòm thư của Hiệp Hòa đã nhận được gần một vạn bộ sơ yếu lý lịch!
Trực tiếp khiến trợ lý của Kim Chính Luân mắt tròn mắt dẹt!
Toàn bộ Hiệp Hòa bản viện ở Đế Đô chỉ có chưa tới một ngàn nhân viên!
Trừ những y bác sĩ, khoa hậu cần, còn có cả hộ công bảo vệ thậm chí người làm văn phòng, thì số bác sĩ chủ trị trở lên thực sự có bao nhiêu? ? !
Cùng lắm hơn hai trăm mà thôi!
Nhưng mà tại sao lại nhận được nhiều sơ yếu lý lịch đến vậy? ? !
Chẳng lẽ là người ở phân viện cũng nộp?
Nhưng việc này đâu có thông báo cho phân viện đâu.
Trợ lý cảm thấy có chút kỳ lạ, hắn cảm thấy tình hình có vẻ đang phát triển theo hướng không ổn nên vội vàng báo cho Kim Chính Luân.
"Hả? Cậu nói gì? ? Gần một vạn bộ? ! Ai đã thông báo cho phân viện vậy?"
Phản ứng đầu tiên của Kim Chính Luân cũng là cho rằng người ở phân viện biết mà gửi sơ yếu lý lịch tới.
Hiệp Hòa, tính cả phân viện, tổng cộng có bốn bệnh viện.
Tổng nhân viên có lẽ gần 4000 người.
Nhưng 4000 người này còn phải trừ đi các bác sĩ dưới chức chủ trị.
Chỉ tính những người chủ trị trở lên thì cũng phải khoảng 1500 người chứ nhỉ?
Cả Hiệp Hòa tính ra, bác sĩ chủ trị trở lên mới có khoảng 1500 người!
Mà số sơ yếu lý lịch lại nhiều hơn gần 8 lần! !
Mà hiện tại nhìn sơ yếu lý lịch ở hậu trường còn đang không ngừng tăng lên!
Vẫn còn người đang nộp!
Kim Chính Luân kinh ngạc nhíu mày.
Hiệp Hòa bọn họ lúc nào lại nhiều người đến vậy? ?
Chẳng phải nói chỉ có chủ trị trở lên mới được nộp sơ yếu lý lịch sao?
Mang theo sự hiếu kỳ, Kim Chính Luân lần lượt mở từng cái sơ yếu lý lịch ra xem.
Kết quả lúc này mới phát hiện! !
Thì ra chuyện Trương Dịch muốn nhận đồ đệ không biết bị ba ba nào tiết lộ ra ngoài rồi.
Ban đầu chỉ là nội bộ Hiệp Hòa nhận đồ đệ, bây giờ bác sĩ trên cả nước hầu hết đều biết chuyện này.
Trong hòm thư cơ hồ toàn là bác sĩ trưởng khoa các viện bên ngoài, thậm chí còn có rất nhiều phó chủ nhiệm ở các bệnh viện nhỏ nộp sơ yếu lý lịch.
Chuyện này khiến Kim Chính Luân dở khóc dở cười.
Ban đầu công việc chỉ gói gọn trong một khu đất nhỏ Hiệp Hòa.
Lần này thì hay rồi.
Bác sĩ cả nước đều biết.
Ngươi nhận hay không nhận?
Nhận thì Kim Chính Luân lại có chút không thích trình độ của bác sĩ các bệnh viện khác.
Phải biết những người có thể vào được Hiệp Hòa làm chủ trị đều là những người có năng lực mạnh hơn những người làm chủ trị ở các bệnh viện nhỏ khác.
Mà không nhận thì có thể gây nên sự phẫn nộ trong dư luận.
Dù sao chỉ có một Trương Dịch ở đây thôi mà đã khiến không ít người đỏ mắt rồi.
Haizz!
Nghĩ tới nghĩ lui, Kim Chính Luân vẫn quyết định hỏi ý kiến của Trương Dịch.
Rất nhanh, Trương Dịch đã nhận được điện thoại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận