Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 787: Trách không được là thiên tuyển chi tử a!

Chương 787: Thảo nào là t·h·i·ê·n tuyển chi t·ử! Kết quả này sao rồi? Có vấn đề gì sao? Sao Kim Chính Luân lại cứ nhíu mày không rõ thế kia? Đây là bị kinh ngạc đến mức vậy sao? Trương Dịch trong lòng suy nghĩ tỉ mỉ về biểu hiện nhỏ vừa rồi của Kim Chính Luân. Đối với vị trí này, Trương Dịch sẽ không để cho mấy chủ nhiệm kia. Các viện trưởng đã chọn hắn, vậy Trương Dịch dựa vào cái gì mà phải nhường? Chỉ vì bọn họ lớn tuổi hơn? Tư cách cao hơn? Cho dù lớn tuổi, tư cách cao cũng không thể từ tay vãn bối đoạt lấy chức vị được chứ? Đương nhiên, cũng không phải là nói Trương Dịch đặc biệt muốn làm trợ lý viện trưởng này. Bản thân hắn bây giờ ở phòng khám đã sắp bận tối mặt, lại thêm việc quản lý toàn viện, thì thật sự bận đến c·hết mất. Giống như vừa rồi đã nói. Chức vị này có hay không đối với Trương Dịch mà nói thật không quan trọng. Không có có lẽ còn có thể nhẹ nhàng hơn chút, trách nhiệm cũng nhỏ hơn một chút. Nhưng mà. Đây cũng không phải là lý do để những người kia muốn c·ướp chức vị này. Trương Dịch không phải kẻ hèn nhát, hắn mới không vô duyên vô cớ để người ta c·ướp đâu! Cho nên, vị trí này, Trương Dịch muốn! Kim Chính Luân lúc này cũng vừa lúc ngẩng đầu nhìn về phía Trương Dịch. Hắn muốn từ ánh mắt truyền cho Trương Dịch một tín hiệu. Nhưng mà, cách diễn đạt bằng ánh mắt của hắn cực kỳ tệ. Nhấc mí mắt nửa ngày, chớp mắt mấy lần, lúc thì cười ẩn ý, lúc lại nhẹ nhàng lắc đầu. Thực sự làm Trương Dịch một đầu đầy sương mù. Kim viện trưởng a Kim viện trưởng~ Sau này khi không có việc gì có thể cùng mấy lão ba ba khám cấp cứu kia học cách dùng ánh mắt ám chỉ ~ Dạy một lần là hiểu ngay ~ Trương Dịch bất đắc dĩ nhìn đi chỗ khác, vừa hay lại chạm mặt với Phan Hồng Thịnh đang có ý đồ xấu. Ha, lão già này thật không chút che giấu nào. Cứ thế trừng mắt nhìn mình chằm chằm. Trương Dịch nhớ rõ trước đây ở nhà ăn và phòng hội chẩn, kỳ thực đều đã từng gặp qua ông ta. Không chỉ lễ phép chào hỏi, còn hàn huyên đôi chút. Phan Hồng Thịnh lúc đó còn nói rất xem trọng hắn, rất thưởng thức hắn? Kết quả đây? Còn không phải nói trở mặt là trở mặt. Người ta... Ai! Chẳng phải chỉ là vị trí trợ lý viện trưởng sao? Ta... Nghiêng cũng không cho ngươi~ Trương Dịch khiêu khích nhìn Phan Hồng Thịnh rồi lập tức mới nhìn đến vị trợ lý văn phòng kia. Phan Hồng Thịnh bên này, tự nhiên tiếp nhận được nụ cười khiêu khích của Trương Dịch. "Phan chủ nhiệm, ông xem ánh mắt vừa rồi của hắn kìa! Thật là phách lối!" Ánh mắt Phan Hồng Thịnh trầm xuống: "Hắn phách lối không được bao lâu đâu, lát nữa có kết quả kiểm phiếu thì biết." Một giây sau, liền nghe thấy chủ nhiệm văn phòng đứng trên bục giảng: "Các vị, hiện tại kết quả cuối cùng đã ở trong tay tôi, bây giờ tôi sẽ tuyên bố số phiếu." "Đầu tiên, tuyên bố số phiếu lựa chọn 'đồng ý', tổng cộng có 376 phiếu." Kết quả vừa ra, toàn trường xôn xao! Bởi vì tất cả mọi người đều cảm thấy Trương Dịch thua! Bệnh viện Hiệp Hòa tổng cộng có 1021 nhân viên! Coi như bỏ những người không phải nhân viên y tế cũng còn lại 786 người. Nói cách khác, toàn viện y tá và người làm công việc liên quan đến y tế hết thảy có 786 người. Số phiếu ít nhất phải hơn một nửa mới được coi là nhận được sự đồng tình của toàn viện. Nhưng số phiếu chọn "đồng ý" mới chỉ có 376 phiếu. Thậm chí chưa được một nửa số phiếu. Vậy số còn lại... Chẳng phải tất cả đều ghi "không" hay sao? !? "Ngọa Tào? Tình huống gì vậy? Số phiếu ủng hộ Trương Dịch vậy mà không quá một nửa?" "Đúng vậy! Ta còn tưởng rằng làm sao cũng có thể hơn 500 phiếu, ai dè kết quả mới hơn 300?" "Ta đi... Vậy bây giờ phải làm sao? !" "Khang chủ nhiệm, xử lý thế nào đây? Số phiếu của Trương Dịch có chút thấp a! Nếu không anh đến tìm Kim viện trưởng bàn lại một chút?" Nghe xong kết quả này, đám người bên khám cấp cứu sốt ruột vô cùng. Nhao nhao kéo Khang Ngạn Minh để ông ta mau chóng hỗ trợ. Lúc này, vẻ mặt của Khang Ngạn Minh cũng khó coi. Chuyện quái gì xảy ra vậy? Sao số phiếu của Trương Dịch mới có 376 phiếu? ! Không thể nào! Ủng hộ Trương Dịch cả viện mà chỉ hơn 300 người? ? Nghĩ đến điều này, Khang Ngạn Minh vội nhìn về phía Kim Chính Luân. Không ngờ vẻ mặt Kim Chính Luân lại chẳng hề có chút bối rối nào. Đúng lúc này, vị trợ lý văn phòng lần nữa mở miệng nói: "Mọi người im lặng nào, kết quả còn chưa xong tôi còn chưa nói hết mà, gấp gáp cái gì từng người ~" Cũng là thấy không khí hiện trường quá căng thẳng, vị trợ lý này không nhịn được trêu ghẹo một phen. Một giây sau, liền thấy anh ta thần sắc kỳ dị nói: "Vậy... bây giờ tôi tuyên bố số phiếu chọn 'không', số phiếu 'không'... tổng cộng là 376 phiếu!" "Ba trăm bảy... Cái gì? ! 376? ! ? Số phiếu này chẳng phải giống với số phiếu chọn 'đồng ý' sao? ! ?" "Ngọa tào, chuyện này quả thực quá khó tin!" "A? ? Giống nhau? ? ! Số phiếu mà giống nhau? Thật hay giả đấy? Không có đếm nhầm đấy chứ? !" "Má, số phiếu giống nhau thế này thì còn chơi trò con khỉ gì nữa? ! Chẳng phải là hòa rồi à?" "Ngọa tào! Tin này quá sốc! Ta phải nhanh chóng thông báo cho mấy anh em trong bệnh viện mình mới được!" "Trương Dịch lúc nào trên người cũng xảy ra những chuyện vô cùng không hợp lẽ thường này, thảo nào nói hắn là t·h·i·ê·n tuyển chi t·ử ~" "Vậy bây giờ phải làm sao? Bỏ phiếu lại lần nữa sao?" Đột nhiên, giữa tiếng nghị luận, Trần Phương kích động đứng dậy: "Không không không, còn mấy lá phiếu của Phó viện trưởng chưa tính vào đâu! Cộng chúng vào chẳng phải số phiếu của Trương Dịch hơn một nửa sao?" "À? Đúng rồi, hình như phiếu của viện trưởng còn chưa tính!" Một câu nói lập tức được những người ủng hộ Trương Dịch hưởng ứng. Đáng tiếc, vị trợ lý văn phòng một bên than thở, một bên lắc đầu: "Không được rồi, tôi đã tính rồi, số phiếu vẫn bằng nhau. Còn nữa, hiện tại nhân viên y tế đang trực ca do không có mặt nên tạm thời không tham gia bỏ phiếu này." "Tê!" "A?" "Ai!" "A!" Một phen lần nữa dẫn đến một đám người xôn xao. Vậy mà tính thêm phiếu của mấy vị viện trưởng vào rồi mà vẫn là bình phiếu? Hơn nữa, mấy chục người trực ca đó lại không thể tính phiếu vào! Ai! Chẳng lẽ hôm nay thật sự sẽ hòa sao? Lúc này, Phan Hồng Thịnh tuy cũng kinh ngạc về kết quả này, nhưng trong lòng ông ta rất vui mừng. Bình phiếu! Điều này chứng tỏ sự việc này vẫn còn khả năng xoay chuyển. Không đến mức một chút đã kết thúc rồi. Vẫn còn hi vọng... Vẫn còn hi vọng! Mà Trương Dịch nghe được kết quả này cũng hơi nhíu mày. Hắn cũng không ngờ lại có sự trùng hợp đến vậy mà lại bình phiếu! Chẳng lẽ là Phan Hồng Thịnh tên kia đã dùng thủ đoạn gì sao? Vừa rồi mình diễn thuyết hùng hồn như thế, người đứng lên vỗ tay cũng rất nhiều, ít nhất số phiếu cũng phải hơn một nửa chứ. Sao mấy người kia cuối cùng lại không bỏ phiếu? Trương Dịch ngẩng đầu lên, vừa hay đã thấy Tôn Chí Học đang nhìn mình. Chỉ thấy trên mặt Tôn Chí Học vẫn như trước không hề sợ hãi, bình tĩnh. Bất quá, giờ phút này, trên mặt ông ta như ẩn như hiện để lộ ra một tia ý cười. Con ngươi Trương Dịch co rút lại, bỗng nhiên tỉnh ngộ! Sau đó liền thấy khóe miệng Trương Dịch không tự giác nhếch lên một vòng cung xinh đẹp. Ha ha. Thì ra... Tôn bí thư đang chờ ở đây. "Chờ một chút các vị, có lẽ, đây cũng không phải là bình phiếu." Trương Dịch đột nhiên mở miệng, khiến mọi người cảm thấy hơi kinh ngạc. Đều là 376 phiếu, làm sao không phải là bình phiếu được? Chẳng lẽ còn có ai chưa bỏ phiếu sao? Chỉ thấy Trương Dịch hơi cúi người về phía Tôn Chí Học, nói: "Đúng vậy, bởi vì thực tế tại hiện trường của chúng ta còn một vị nhân viên công tác chưa bỏ phiếu, đó chính là bí thư viện trưởng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận