Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 145: Đệ Rumbia đại học cao tài sinh có gì đặc biệt hơn người

"Ta... Ô ô... Ta..." Vừa nói được hai câu lại khóc. "Ta là bác sĩ, chắc chắn đề nghị ngươi chọn phẫu thuật, thi đấu vũ đạo lúc nào cũng có thể tham gia, nhưng sức khỏe không phải lúc nào cũng ở bên ngươi. Hơn nữa, vấn đề hiện tại là, chỉ dựa vào bó bột rất khó chống đỡ đến tháng sau đi thi đấu. Coi như có cố được thì biểu hiện của ngươi cũng sẽ không tốt. Chân của ngươi bây giờ chỉ có thể phẫu thuật, hiểu chưa?" Với Trương Dịch mà nói thì lựa chọn này rất dễ quyết định. Chỉ là Trương Dịch không rõ cô bé này chấp niệm với vũ đạo sâu nặng đến mức nào. Cho nên hắn cũng chỉ có thể khuyên nhủ nhẹ nhàng. Cuối cùng quyền quyết định vẫn nằm trong tay cô bé này. Rất nhanh, bác sĩ khoa ngoại xương cũng xuống kiểm tra. Xem xét kết quả cũng đề nghị tranh thủ thời gian phẫu thuật để xương trở lại vị trí cũ. Thấy cô bé cảm xúc không tốt lắm, Trương Dịch liền nói: "Được rồi, cho em chút thời gian suy nghĩ đi, trước sáu giờ chiều trước khi chúng ta tan ca thì quyết định rõ ràng rồi cho chúng tôi biết." Cô bé khóc thút thít gật đầu. Sau đó, Trương Dịch thấy cô bé được người bên cạnh đỡ đi đến ghế dài trong sảnh khám gấp ngồi gọi điện thoại. Chắc là gọi cho người nhà rồi. Mãi đến bốn giờ rưỡi chiều. Cô bé mới một lần nữa khập khiễng tìm tới Trương Dịch. "Bác sĩ... em... em..." Trương Dịch nhìn cô bé: "Vẫn quyết định phẫu thuật đúng không?" "Dạ." Cô bé mắt đỏ hoe gật đầu. Mặc dù lần thi đấu này đã chuẩn bị gần một năm. Mình vô cùng không muốn bỏ lỡ. Nhưng mà... Vị bác sĩ này nói rất đúng. Trận đấu này dù quan trọng, nhưng so với mấy chục năm sự nghiệp vũ đạo của mình về sau thì lại không còn quan trọng như vậy. Thấy cô bé đã nghĩ thông suốt. Trương Dịch cũng lập tức sắp xếp bác sĩ khoa ngoại xuống tiếp người. Việc tiếp theo là sắp xếp nằm viện và phẫu thuật là việc của bên khoa ngoại. Trước khi tan ca vào buổi tối, Trương Dịch nhận được thông báo của hệ thống. Vì ca phẫu thuật viêm da ở dương vật lúc rạng sáng, hệ thống thưởng cho mười vạn tệ. "Vậy xem ra cậu nhóc này đã chuyển nguy thành an rồi, may là bị viêm da trong thời gian ủ bệnh AIDS, chứ nếu đến giai đoạn phát bệnh thì khó chữa rồi." Thứ hai. Sáng sớm, Trương Dịch đã thấy viện trưởng Tiền và mấy chủ nhiệm khác chờ ở ngoài phòng khám bệnh. Trương Dịch biết, bọn họ đang đợi vị giáo sư từ Hoa Tây đến. Nhưng mà nói thật, ca nặng chứng viêm tuyến tụy, một chủ nhiệm khoa thường cũng có thể giảng mà. Sao cứ phải tốn nhiều tiền mời chuyên gia từ Hoa Tây đến vậy? Đúng là lãng phí tiền bạc. "Thầy Trương, thầy nhìn cái gì thế?" Dư Kiến tiến đến sau lưng Trương Dịch hỏi nhỏ. Trương Dịch quay đầu liếc hắn một cái hỏi: "Ngươi viết xong bệnh án chưa? Chờ xong cuộc họp về ta kiểm tra." Dư Kiến lúc này mới cúi đầu bắt đầu gõ bàn phím. Trương Dịch khẽ hừ một tiếng, nhóc con, quản cả sư phụ ngươi rồi à? Sau đó, Trương Dịch đi đến phòng họp của bệnh viện. Trong phòng họp, không ít các bác sĩ trẻ tuổi của viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em của bệnh viện số 2 đều đã đến. Thiên Hà là một nơi nhỏ bé. Việc giáo sư của một bệnh viện hàng đầu cả nước như Hoa Tây có thể đến Thiên Hà giảng bài thì thật sự là quá vinh hạnh rồi! Cho nên. Khi Trương Dịch vào phòng họp thì thấy mình không tìm được chỗ ngồi... Mẹ nó, ai nấy đều hăng hái thế à? "Còn gần một tiếng nữa mới bắt đầu hội nghị, mấy người này có cần phải tích cực quá không vậy!" Trương Dịch vừa lẩm bẩm thì thấy phía trước phòng họp có người đang vẫy tay. Nhìn kỹ. Má ơi, Trần Phương đã lao lên nhanh thế! Trương Dịch đi lên trước, Trần Phương vỗ chỗ bên cạnh nói: "Ngồi đi, ta cố ý giữ chỗ cho cậu." Trương Dịch liếc hắn một cái nói: "Thảo nào trong phòng không thấy cậu đâu, thầy Trần, hóa ra cậu đến sớm hơn ai hết à?" Lại còn có thể giữ được chỗ hàng thứ hai nữa chứ. Trần Phương cười hắc hắc nói: "Ta đến từ hai tiếng trước rồi, may mà ta đến sớm, không thì bây giờ không còn chỗ." Trương Dịch nhìn hàng ghế phía trước bọn họ, thế mà toàn là bảng tên các lãnh đạo. "Cậu ngồi gần phía trước quá đấy, trực tiếp ngay sau lãnh đạo." Trần Phương lắc đầu nói: "Ôi, cái nơi nhỏ bé của chúng ta mà mời được một đại lão đến giảng bài đã không dễ rồi. Có người có trả tiền người ta cũng không muốn đến. Mãi mới có một đại lão, chắc chắn phải đến gần nghe kỹ chút." Ngẫm lại cũng đúng. Thiên Hà so với bệnh viện Hoa Tây thì đúng là nơi nhỏ bé. Hai người trò chuyện một hồi, thì thấy cửa phòng họp bị mở ra. Tiền Chính Cương đi đầu, mấy chủ nhiệm cùng nhau vây quanh một ông lão thấp bé đi vào phòng họp. Sau lưng ông lão còn có một người rất trẻ mặc âu phục đeo kính đi theo. Có vẻ như là đi cùng ông lão này? Lãnh đạo tiến lên. Sau một hồi giới thiệu hùng hồn, mọi người đều phấn khởi chờ mong bài giảng của vị giáo sư này. Dù sao cũng là giáo sư từ Hoa Tây đến. Mấy bác sĩ trẻ của bệnh viện còn bỏ việc để đến nghe giáo sư giảng bài. Kết quả không ngờ... "Ha ha, mọi người nhiệt tình như vậy khiến Đặng mỗ thật sự rất vinh hạnh. Hôm nay đến đây chủ yếu là để giảng cho mọi người về phương pháp xử lý bệnh viêm tụy cấp nặng và phương án điều trị mới nhất. Đương nhiên, ta tuổi đã cao, hôm nay buổi giảng này sẽ do đồ đệ của ta trình bày." Câu nói vừa thốt ra. Toàn bộ phòng họp đều vang lên tiếng xôn xao nho nhỏ. "Hả? Chúng ta chờ nửa ngày kết quả ông ta để đồ đệ của mình giảng hả? !" "Đúng vậy, bệnh viện không phải mời giáo sư Đặng sao? Sao lại là đồ đệ ông ta thuyết trình vậy? !" Ngay cả Tiền Chính Cương ở dưới đài cũng tỏ vẻ không vui. Tiền Chính Cương đương nhiên biết, ông ta mời giáo sư Đặng Vĩ đến giảng bài. Không phải đồ đệ của giáo sư Đặng! Nhưng ai mà biết được. Ông lão này thế mà lại đổi ý ngay tại trận! Haizzz! Tiền Chính Cương trong lòng tức lắm, nhưng vì giữ thể diện vẫn phải tươi cười. Trên bục giảng, ông lão đương nhiên nghe thấy những tiếng bất mãn và chất vấn của những sinh viên ở dưới. Ông ta cũng không hoảng, chỉ cười giới thiệu: "Mọi người nghe ta nói, vị đồ đệ này của ta là nghiên cứu sinh thạc sĩ tốt nghiệp từ đại học Rumbia. Tuổi trẻ tài cao, viện bảo tồn Peter nhiều lần mời cậu ấy đến cậu ấy đều không đi. Cậu ấy chọn về nước, chọn đến bệnh viện Hoa Tây chúng ta nhậm chức. Đồng thời trong thời gian nhậm chức đã tham gia và tự tay phẫu thuật cắt bỏ đầu tụy, phẫu thuật cắt gan và nhiều ca khác. Hiệu quả sau phẫu thuật đều rất tốt. Mong mọi người tin tưởng ta, đồ đệ của ta nhất định sẽ khiến các vị phải mở mang tầm mắt." Ha ha! Đồ đệ ta giảng bài cho các ngươi còn chưa đủ sao? Chỉ có ba vạn tệ mà muốn mời ta đến giảng bài sao? Ha ha! Ta không giảng đâu! Đồ đệ của ta là nghiên cứu sinh thạc sĩ tốt nghiệp đại học Rumbia, năm nay đang học nghiên cứu sinh tiến sĩ. Với trình độ và điều kiện này. Giảng cho lũ học cặn bã tốt nghiệp đại học trong nước ở dưới kia thì quá thừa rồi. Đặng Vĩ nhẹ nhàng nói qua rồi ra hiệu đồ đệ mình lên sân khấu. Hoàn toàn không để ý sắc mặt của Tiền Chính Cương và những bác sĩ trẻ đang chờ đợi ông giảng bài. Trần Phương cũng nhỏ giọng than phiền: "Người này sao lại như vậy? Ta nhớ trước kia bệnh viện cũng mời giáo sư từ Ma Đô đến giảng bài. Vị giáo sư kia không chỉ giỏi, mà còn rất hòa đồng nữa. Chậc chậc, cái ông Đặng Vĩ này không được rồi, rõ ràng là mời ông ta mà lại để đồ đệ của mình đến giảng? Cho dù có tốt nghiệp đại học Rumbia thì cũng thế thôi! Có gì đặc biệt đâu chứ! Hừ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận