Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 374: Khang Ngạn Minh tìm tới cửa

Khang Ngạn Minh lúc này tìm đến mình, không phải vì Trương Dịch thì là vì ai đây?
Thực ra buổi tối hôm qua Khang Ngạn Minh cũng suy nghĩ rất lâu.
Danh sách đi c·ấp c·ứu tr·u·ng tâm huấn luyện, lập tức liền phải nộp lên rồi.
Nhưng vẫn còn thiếu một cái tên mà Khang Ngạn Minh từ đầu đến cuối vẫn chưa quyết định được.
Đến mức buổi tối hôm qua khi viết danh sách, trong đầu hắn từ đầu đến cuối đều hiện lên khuôn mặt Trương Dịch!
Nhất là sau khi nhìn thấy thao tác của Trương Dịch buổi chiều, Khang Ngạn Minh càng muốn đem suất cuối cùng này cho Trương Dịch.
Mặc dù… hắn không phải bác sĩ khám gấp.
Nhưng mà, hắn thật sự rất phù hợp khám gấp.
Tuổi còn trẻ làm sao có được cái loại ung dung, không chút phí sức mà những bác sĩ khám gấp đã làm mười mấy hai mươi năm mới có được vậy?
Điều này thực sự khiến Khang Ngạn Minh không nghĩ ra.
Hôm qua bệnh nhân kia quả thật may mắn nhờ Trương Dịch kịp thời phẫu thuật cầm m·á·u, tình hình bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.
Sáng nay sau khi tỉnh lại, cô bé đó còn tự mình thừa nhận, trước đó đúng là hai bên ngực lớn nhỏ không đều.
Đồng thời kết quả kiểm tra cũng cho thấy cô bé đúng là bị u sợi tuyến vú.
Nhìn hình thái thì vẫn là u sợi tuyến lớn.
Bố mẹ cô bé vừa tự trách, vừa hối h·ận.
Nếu như sớm p·h·át hiện, hoặc là cô bé sớm nói ra sự khác thường của mình, thì có thể cắt bỏ khối u sợi tuyến ở bên cạnh, hoàn toàn không cần phải cắt toàn bộ.
Kết quả lần này do bị bóng rổ không cẩn thận va vào dẫn đến xuất huyết nhiều, nên đành phải cắt toàn bộ để bảo toàn m·ạ·ng sống.
Đương nhiên, cũng không thể trách cô bé đó được.
Ở tuổi dậy thì, các cô gái thường hay e thẹn ngây thơ, cô bé lo lắng nếu mình nói ra thì người khác sẽ kỳ thị mình, nên không dám nói.
Thêm vào đó ở nhà cha mẹ lại thiếu quan tâm nên cũng ngại nói ra.
Cho nên mới thành ra kết quả như hiện tại.
Trong cái rủi có cái may là m·ạ·ng sống đã giữ được.
Nếu không một sinh m·ạ·ng tươi s·ố·ng, một đóa hoa còn chưa kịp nở mà đã tàn lụi thì thật đáng tiếc.
Cho nên sáng sớm hôm nay, càng nghĩ Khang Ngạn Minh vẫn quyết định đến tìm Kim Chính Luân một chuyến.
Để cùng hắn nói chuyện.
Trong văn phòng.
Ánh mắt Kim Chính Luân đầy ẩn ý.
Sau khi rót cho Khang Ngạn Minh một chén nước, hắn cười nói: "Khang chủ nhiệm cứ nói đi, tìm ta có chuyện gì, hai chúng ta không cần phải vòng vo nữa chứ?"
Đều ở trong một b·ệ·n·h viện nhiều năm như vậy rồi còn làm bộ làm tịch đâu ~
Cứ trực tiếp vào vấn đề đi huynh đệ ~
Ánh mắt Khang Ngạn Minh khẽ dao động, nói thật hắn đúng là có chút ngại.
Có chút… khó mở lời.
Tính cách của hắn luôn thẳng thắn, rất ít khi làm chuyện khiến mình phải hối hận.
Nhưng hôm nay…
Ai!
Chủ yếu là lúc trước khi Trương Dịch vừa đến, hắn đã nói không ít lời không hay…
Hiện tại biết làm sao đây?
Mình muốn đến đây đòi người, cũng chỉ có thể nói năng nhỏ nhẹ một chút rồi.
"Cái đó... Được thôi, vậy ta nói thẳng với ngươi!"
Khang Ngạn Minh uống một ngụm rồi nói tiếp: "Ta cảm thấy Trương Dịch xác thực rất thích hợp với khám gấp, sức quan sát và sức phán đoán đều vô cùng xuất chúng."
Kim Chính Luân cũng không hoảng hốt, từ tốn nhấp một ngụm trà, gật đầu nói: "Ừm ~ Sau đó thì sao? Ngươi nói những điều này ta sớm đã p·h·át hiện rồi."
Khang Ngạn Minh ngẩng đầu nhìn vẻ mặt có chút đắc ý của Kim Chính Luân, trong lòng hắn có chút khó chịu.
Nhưng nghĩ lại, vì có thể đưa Trương Dịch trở về phòng khám gấp.
Hắn có đắc ý thì cứ đắc ý đi!
Khang Ngạn Minh hít sâu một hơi, rồi nói luôn một mạch: "Ta nghĩ, có thể để Trương Dịch về lại khám gấp không? Ta cảm thấy hắn thật sự rất hợp với khám gấp."
"Ồ? Khang chủ nhiệm sao tự nhiên thay đổi ý định vậy? Lúc trước chẳng phải ở trước mặt viện trưởng thề son sắt nói khám gấp của các ngươi không cần Trương Dịch sao? Sao giờ mới có mấy ngày mà nhanh vậy đã tìm người rồi? ?"
Kim Chính Luân nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Khang Ngạn Minh, hắn thật muốn cười lớn hai tiếng.
Nhưng mà dù gì người ta cũng là phó viện trưởng, nên giữ chút thể diện vẫn hơn ~
Khang Ngạn Minh nghe xong sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Hừ!
Tốt cái Kim Chính Luân nhà ngươi!
Lão già cà khịa dám cười nhạo ta phải không? !
Ha ha.
Hết lần này tới lần khác Khang Ngạn Minh còn không thể nói gì.
Hắn vốn dĩ đã đuối lý rồi, lúc trước người ta đã đem Trương Dịch đến trước mặt mình.
Kết quả là...
Ai!
Thôi được rồi!
Nhịn! Vì có thể đưa Trương Dịch – một nhân tài như vậy trở lại khám gấp, hắn nhịn!"
"Lúc trước ta chưa hiểu rõ về con người Trương Dịch, nên đã đưa ra phán đoán sai lầm. Ta vẫn hy vọng Kim viện trưởng có thể sắp xếp Trương Dịch vào một vị trí phù hợp với hắn hơn."
Kim Chính Luân cười khẽ hai tiếng: "Phù hợp sao? Ta thấy Trương Dịch ở đâu cũng phù hợp ấy chứ."
"Ngươi..."
Được rồi được rồi, không được nóng nảy, không được làm ầm lên!
Khang Ngạn Minh lại thở phào một hơi rồi nói tiếp: "Ý ta là, đưa Trương Dịch trở lại phòng khám gấp của chúng ta thì có lẽ sẽ phù hợp hơn?"
Lần này, Khang Ngạn Minh xem như đã nói rõ ý mình rồi.
Chỉ là chờ xem Kim Chính Luân có đồng ý hay không thôi.
Kim Chính Luân bên này thật ra đã sớm đoán được ý định của Khang Ngạn Minh rồi.
Thực ra Trương Dịch đi đâu cũng được, bởi vì cậu ta là một chiến sĩ toàn diện, ở chỗ nào cũng mạnh.
Nhưng mà, xét thấy ban đầu Trương Dịch muốn vào khám gấp, nên Kim Chính Luân cảm thấy để Trương Dịch tự quyết định thì vẫn tốt hơn.
Nghĩ ngợi một hồi Kim Chính Luân nói: "Như vậy đi Khang chủ nhiệm, chúng ta ở đây nói cũng vô dụng, ngươi muốn Trương Dịch, khoa tim mạch của ta cũng muốn Trương Dịch. Ngươi là phó viện trưởng ta cũng là phó viện trưởng, đã cùng muốn c·ướp người thì cũng ngang hàng thôi. Vậy chi bằng... Cứ hỏi ý kiến của Trương Dịch đã."
Khang Ngạn Minh c·ứ·n·g đờ cả người.
Khá lắm, còn muốn hỏi ý kiến của Trương Dịch? ?
Như vậy chẳng phải càng lúng túng hơn sao.
Lúc trước chính mình đã nói thẳng trước mặt Trương Dịch là khám gấp không cần hắn!
Hiện tại…
Lại muốn mình mặt dày đi nói muốn? ?
Trời ạ!
Khang Ngạn Minh thực sự có chút không mở lời được!
Hắn dù gì vẫn là phó viện trưởng mà? ?
Thấy Khang Ngạn Minh mặt mày xoắn xuýt, Kim Chính Luân lại hỏi: "Sao vậy? Không muốn để Trương Dịch đến à? Vậy thì ta đây khó xử rồi. Dù sao ban đầu là ngươi không muốn cậu ấy, bây giờ lại muốn cho cậu ấy đi khám gấp, vậy có phải ngươi nên tự mình đến nói với cậu ấy?"
Dù sao Kim Chính Luân từ đầu đến cuối vẫn tuân th·e·o ý kiến của Trương Dịch.
Ở đâu mà chẳng giống nhau?
Dù sao cũng đều ở Hiệp Hòa.
Khang Ngạn Minh nhìn Kim Chính Luân một cái rồi c·ắ·n răng nói: "Được, ngươi gọi nó vào đây, ta nói chuyện này với nó."
"Được." Kim Chính Luân sảng khoái đáp ứng.
Hắn lấy điện thoại di động ra rồi bắt đầu gọi điện cho Trương Dịch.
Trương Dịch lúc này đang cùng Cung Uy và Trần Phương ở trong phòng bệnh, vừa nghe điện thoại xong lập tức liền đến.
"Sao vậy Kim viện trưởng, có chuyện gì sao?"
Vừa vào cửa, Trương Dịch đã thấy vẻ mặt của hai vị lãnh đạo này có chút... Đặc sắc? ?
Một người mặt mày tươi cười, giống như đang rất vui.
Một người mặt đen lại, như ai đó vừa đụng vào hắn vậy.
Ái chà...
Những vị đại lão ở Hiệp Hòa này thật là không đoán được mà.
Kim Chính Luân cười chỉ vào Khang Ngạn Minh: "Không phải ta tìm ngươi, là Khang chủ nhiệm tìm ngươi, hắn có chuyện muốn nói với ngươi."
Trương Dịch quay đầu nhìn Khang Ngạn Minh đang ngồi trên ghế: "Khang chủ nhiệm? Ngài tìm tôi có chuyện gì sao? Chẳng lẽ là cô bé bị u sợi tuyến vú hôm qua có vấn đề gì sao?"
Khang Ngạn Minh có chút x·ấ·u hổ lắc đầu: "Không... không phải, không liên quan đến cô bé hôm qua, ta tìm ngươi là muốn hỏi ngươi một chút... Nếu như bây giờ ta mời ngươi đến phòng khám gấp của chúng ta, ngươi... Ngươi có cân nhắc không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận