Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 555: Cự động mạch chủ lựu cao tuổi người bệnh (hai chương cùng một chỗ)

Chương 555: Phình động mạch chủ lớn ở người cao tuổi (hai chương cùng nhau)
Lời nói của khoa hô hấp nội thực sự khiến hai người nhà bệnh nhân đều sợ hãi. Tuy nói họ đã chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng mà... khi sự việc thực sự xảy ra, là con cái trong lòng họ vẫn rất khó chịu! Mẹ già đã tám mươi lăm tuổi rồi. Dù một chân đã bước vào quan tài nhưng sống thêm được một năm cũng có thể hưởng phúc thêm một năm nha.
"Còn phải tìm chủ nhiệm đến xem sao?"
Bác sĩ gật đầu: "Đúng vậy, tôi mang phim chụp của mẹ chị lên tìm chủ nhiệm khoa hô hấp nội của chúng tôi xem, nếu cần thiết phải thì phải gọi cả khoa tim đến hội chẩn nữa."
"Hội chẩn? Hội chẩn là ý gì vậy?"
"Hội chẩn... Hội chẩn là để bác sĩ khoa tim sang giúp xem xét tình hình, dù sao họ là bác sĩ chuyên về tim, chuyên nghiệp hơn chúng tôi ở khoa hô hấp nội."
"Vậy... vậy được rồi! Cảm ơn bác sĩ! Dù mẹ tôi tuổi cao thật nhưng tôi vẫn mong các anh có thể cố gắng hết sức..."
Người nhà vừa nói giọng có chút nghèn nghẹn, vừa nói vừa nhìn tấm phim CT đang treo trên đèn. Ban đầu họ không thấy có gì kỳ lạ. Cho đến khi bác sĩ này cầm một tấm phim CT bình thường ra so sánh... Sự tương phản này thực sự quá lớn! Nếu nói quả tim bình thường to bằng nắm tay một người, thì... bây giờ tim của mẹ họ từ một quả tim to bằng nắm tay đã biến thành một quả dưa hấu! Hơn nữa còn là loại dưa hấu có thể nổ tung bất cứ lúc nào! Vừa nghĩ đến đó, bác sĩ này liền vội cầm phim lên lầu tìm chủ nhiệm. Cái phim CT này chắc chắn phải tìm khoa tim đến hội chẩn. Nếu không khéo còn phải tìm cả khoa phẫu thuật tim. Vì nếu chẩn đoán chính xác đây là chứng phình động mạch chủ có nguy cơ vỡ bất cứ lúc nào thì nhất định phải phẫu thuật. Người 85 tuổi phẫu thuật rủi ro rất lớn. Nói chung, bệnh nhân này bây giờ ho không phải là vấn đề quan trọng nhất. Phình động mạch mới là vấn đề!
Khoa hô hấp nội. Bác sĩ vội trở về phòng, vào văn phòng liền đến thẳng chỗ chủ nhiệm.
"Chủ nhiệm! Anh xem phim này!"
Bất kể chủ nhiệm đang làm gì, bác sĩ trực tiếp đặt tấm phim trước mặt chủ nhiệm. Ban đầu chủ nhiệm còn hơi tức giận. Ta đang bận đây! Kết quả ánh mắt vừa nhìn thấy tấm phim, mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Cái phim CT này của bệnh nhân nào? Khoa mình à?"
Chủ nhiệm khoa hô hấp nội sau khi kinh ngạc là nghi hoặc. Cái này rõ ràng là vấn đề ở tim, đâu có liên quan gì đến khoa hô hấp nội chứ? Chút viêm phế quản kia so được với cái phình động mạch chủ to thế này sao?
Bác sĩ phòng khám gật đầu nói: "Là bệnh nhân khoa mình, bà cụ 85 tuổi, ho hai tuần không khỏi đến khám bệnh. Tôi vốn định xem phổi của bà có bị nhiễm trùng không, ai ngờ vừa chụp... Ai biết vấn đề ở tim lại lớn thế này, cái phình động mạch chủ này không tính được đường kính, vì không chỉ một chỗ. Chỗ động mạch chủ hình vòng cung, còn cả động mạch chủ lên chỗ này cũng có một chỗ phình to. Tôi nghĩ chuyện này chắc chắn phải tìm người khoa tim thậm chí khoa ngoại tim đến hội chẩn, nên vội lên đây."
Chủ nhiệm khoa hô hấp nội cau mày trầm ngâm không nói gì. Sau khi quan sát rất lâu tấm phim CT dưới ánh đèn mới lên tiếng: "Cho người bệnh nhập viện trước, sau đó trực tiếp gọi điện thoại cho khoa ngoại tim, gọi họ đến hội chẩn."
Chủ nhiệm vừa ra lệnh, bác sĩ này lập tức gật đầu làm theo. Phình động mạch chủ, nhất là phình ở trên mấy mạch máu lớn của tim. Một khi vỡ, máu trong mạch sẽ chảy ra như vòi nước bị vỡ không cầm lại được. Mà cái chỗ phình lại to như vậy! Chủ nhiệm khoa hô hấp nội ra lệnh trực tiếp, không cần tìm khoa tim nữa vì bệnh này không có cách nào điều trị bảo tồn. Chỉ có thể tìm khoa ngoại tim! Phình to như vậy, chỉ có phẫu thuật mới giải quyết được!
——"Được rồi, tôi đi ngay đây!"
Bác sĩ phòng khám liên tục gật đầu, cầm phim CT lại về phòng khám. Bà cụ cùng người nhà vẫn ngồi ở ghế dài trước phòng khám. Người nhà đang cầm điện thoại, chắc là đang gọi cho người khác, vẻ mặt có chút bối rối. Bác sĩ phòng khám vẫy tay với họ: "Quan Hoa? Đến đây, hai người vào chút."
"Được được! Đến ngay đây!" Người nhà vội đẩy bà cụ vào phòng. Vừa vào đến, hai người nhà lộ vẻ mặt lo lắng, sợ cái phim CT này lên đến chủ nhiệm sau khi xem sẽ đưa cho họ 'giấy báo tử' tiếp theo.
"Bác sĩ... chủ nhiệm của các anh nói thế nào ạ?"
"Thế này, chủ nhiệm của chúng tôi đề nghị các anh làm thủ tục nhập viện ngay, sau đó bên này sẽ báo cho bác sĩ khoa ngoại tim đến hội chẩn thảo luận xem cái chỗ phình động mạch của bà cụ giải quyết như thế nào. Còn về vấn đề nhiễm trùng phế quản thì không cần quá lo lắng. Trước mắt, vấn đề trí mạng nhất của bà cụ là phình động mạch chủ ở tim, chẳng khác nào quả bom hẹn giờ trong tim bà. Nhiễm trùng phế quản so với quả bom hẹn giờ này thì chẳng là gì cả, hiểu chứ?"
"Hẹn giờ... bom?"
Người nhà nghe xong sợ đến run giọng.
"Đúng vậy! Nên tranh thủ thời gian sắp xếp bác sĩ khoa ngoại tim đến hội chẩn, xem cái bom hẹn giờ trong tim mẹ chị rốt cuộc phải giải quyết thế nào."
Bác sĩ phòng khám vừa nói vừa gõ máy tính ba ba ba, làm giấy nhập viện cho bà cụ tên Quan Hoa này. Rất nhanh, giấy nhập viện xong. "Hai người cầm cái này lên lầu sáu, trực tiếp tìm bác sĩ họ sẽ sắp xếp giường cho chị. Đến lúc đó muốn đóng tiền gì thì trực tiếp xuống lầu một." Người nhà liên tục gật đầu, chuẩn bị đẩy bà cụ nhanh chóng đi làm thủ tục nhập viện. Mấy chữ 'bom hẹn giờ' nghe quá đáng sợ!
Bà cụ tai không được tốt, cứ như vậy ngồi trên xe lăn bị con gái và con rể đẩy tới đẩy lui. Thỉnh thoảng lại ho khan mấy tiếng. Mỗi lần ho vài tiếng, bác sĩ cùng người nhà lại nghe mà thót tim. Sợ vừa ho mạnh một cái là cái chỗ phình động mạch lại nổ ra thì sao??!
"Văn Huy à, các con định đưa mẹ đi đâu đấy? Không truyền dịch sao?"
Bà cụ mơ màng nhìn xung quanh, rồi ngẩng đầu nhìn con gái. Cô con gái phải ghé vào tai bà giải thích: "Không có gì, sức khỏe mẹ không tốt, bác sĩ nói muốn vào bệnh viện ở mấy hôm!"
"Mẹ chỉ ho thôi mà, có cần nhập viện đâu?"
Bà cụ thính lực không tốt nhưng miệng vẫn rất rõ ràng. Có thể diễn đạt chính xác ý nghĩ của mình. Cô con gái sợ bà lo lắng, liền không giải thích cặn kẽ, chỉ nói là muốn nhập viện.
Đúng lúc này, Trương Dịch Cương từ khoa xét nghiệm xuống, vừa ra khỏi thang máy đã gặp ngay cả nhà này. Bà cụ ngồi trên xe lăn còn ôm cả gối dưỡng khí thu hút sự chú ý của Trương Dịch. Thật ra bình thường ở bệnh viện, Trương Dịch ngẫu nhiên thấy người bệnh nào đi ngang qua đều vô thức nhìn một lượt, xem bệnh tình người đó thế nào, có nghiêm trọng không. Bà cụ này cũng vậy. Vừa hút oxy vừa ngồi xe lăn, phản ứng đầu tiên của Trương Dịch là cảm thấy hẳn là tim phổi có vấn đề. Kết quả xem xét! Tốt lắm! Mẹ nó không chỉ tim phổi có vấn đề đâu! Đây là có vấn đề lớn ấy chứ! Trương Dịch chỉ liếc mắt nhìn mà suýt chút nữa ngây ra! Sao lại thế... Sao lại có cái phình động mạch lớn vậy? Hơn nữa nhìn dáng vẻ chắc chắn không phải một hai năm mà lớn lên được! Chắc chắn phải từ năm năm trở lên... Không đúng! Mười năm trở lên cũng có khả năng! Hơn nữa chỗ nguy hiểm trên tim này không chỉ một chỗ! Là phình động mạch chủ lên rất lớn, thành động mạch chủ bị bóc tách và chứng quanh co động mạch chủ nghiêm trọng! Thật thần kỳ! Quả tim nghiêm trọng như vậy, bà cụ này mà lại... sống được lâu như thế? Theo quan sát của Trương Dịch, quả tim này còn chưa từng đụng đến dao kéo. Không hề có dấu vết nào của việc đã phẫu thuật! Ghê gớm! Ca bệnh này thú vị đó! Thấy Trương Dịch nhìn bà cụ nhà người ta quá nhập tâm, Trần Phương cầm tờ kết quả xét nghiệm gõ vào trán Trương Dịch: "Sao thế? Độc thân lâu rồi đến bà cụ mà cậu cũng không tha? Hay là cậu cảm thấy đến bà cụ cũng xinh xắn à?" Trương Dịch quay đầu nhìn Trần Phương một chút, rất im lặng mà nói: "Trần lão sư!" Trần Phương nhân cơ hội kéo ánh mắt nhìn về phía người nhà, sau đó kéo Trương Dịch đi xa một chút mới mở miệng nói: "Cậu nhìn cái ánh mắt vừa rồi của cậu kìa! Nhìn chằm chằm vào bà cụ đến người nhà cũng nhìn chằm chằm theo cậu rồi kìa."
"Được rồi mà... Tôi chỉ là hiếu kỳ bà cụ này bị bệnh gì thôi." Trương Dịch ý thức được mình nhìn hơi quá, lúc này mới thu ánh mắt lại. Chủ yếu là cái phình động mạch hiếm thấy này thực sự khiến Trương Dịch rất hứng thú. Cái phình động mạch này với chứng bóc tách động mạch chủ mà phải phẫu thuật thì độ khó không nhỏ đâu. "Bệnh gì? Mấy bà cụ thế này phần lớn đều là bệnh nhân của khoa tim hoặc hô hấp nội mà?" Thấy Trương Dịch còn nhìn về phía thang máy kia, Trần Phương huých vào cánh tay Trương Dịch: "Thôi đi, đừng nhìn nữa, về thôi! Đâu phải bệnh nhân cấp cứu của chúng ta." Trương Dịch lúc này mới đi theo Trần Phương về phòng cấp cứu. Phòng cấp cứu cũng bận rộn đây. Trước đó, cô bé bị rửa ruột mà thành rửa phổi đã bị nhiễm trùng, sáng sớm nay đã được đưa vào ICU theo dõi rồi. Một buổi sáng lại thêm hai bệnh nhân bị tai nạn giao thông. Trương Dịch và Trần Phương đi đến khoa xét nghiệm cũng là để thúc giục họ nhanh chóng cho ra kết quả xét nghiệm của bệnh nhân.
Mãi đến ba giờ chiều. Khoa cấp cứu nhận được một cuộc điện thoại. "Hội chẩn? Tìm ai? Khang chủ nhiệm sao? À? Trương Dịch à? Được được, tôi báo cho anh ta ngay." Mao Tiểu Viên nghe điện thoại, cúp máy liền xông sang phòng cấp cứu bên cạnh hô một tiếng: "Trương Dịch, khoa ngoại tim tìm cậu đi xem bệnh!"
"Khoa ngoại tim tìm tôi?"
"Đúng vậy! Nhanh đi đi!" Trương Dịch không hỏi nhiều, đeo găng tay vào liền chuẩn bị đi đến khoa ngoại tim. Trên đường, trong đầu Trương Dịch hiện lên hình ảnh bà cụ ở cửa thang máy chiều nay. Không lẽ vì bệnh nhân này mà khoa ngoại tim mới đặc biệt tìm mình đến hội chẩn? Quả nhiên! Phòng bác sĩ khoa ngoại tim. Trương Dịch vừa vào đến thì thấy tất cả bác sĩ khoa ngoại tim cộng thêm bác sĩ gây mê, bác sĩ khoa hồi sức và thậm chí cả bác sĩ khoa hô hấp nội cũng đến không ít. Lại nhìn hai người nhà ngồi ở một góc phòng. Hả? Hình như thật sự là bệnh của bà cụ ở cửa thang máy kia. "Trương Dịch, mau đến đây ngồi, viện trưởng Kim sắp đến rồi." Kim Chính Luân là bác sĩ phẫu thuật số một - trợ lý của Tần Hoa Quân vẫy tay với Trương Dịch. Trước đó từng ở khoa ngoại tim một thời gian nên Trương Dịch cũng khá quen với người ở đây. Trương Dịch ngồi xuống bên cạnh Tần Hoa Quân, nhìn quanh một lượt rồi hỏi: "Tần lão sư, bệnh nhân gì mà phải để tôi đến hội chẩn vậy?" "Là một bà cụ, hiếm gặp phình động mạch chủ lên rất lớn, bóc tách thành động mạch chủ A còn có chứng quanh co động mạch chủ nghiêm trọng! Vừa đưa đi chụp CT tăng cường về, ca này quá phức tạp mà người bệnh lại là bà cụ 85 tuổi nữa. Độ khó của ca mổ không phải là bình thường nên phải gọi mấy khoa cùng nhau thảo luận phương án mổ. Đương nhiên, tôi nói với viện trưởng Kim về ca bệnh này thì viện trưởng Kim cũng rất tin tưởng vào cậu nên liền bảo tôi thông báo cậu cùng đến hội chẩn." Trương Dịch khẽ gật đầu, cố ý làm ra vẻ mặt rất ngạc nhiên hỏi: "Bệnh nghiêm trọng vậy sao? Vừa phình động mạch chủ lên to vừa bóc tách động mạch chủ hơn nữa còn có cả chứng quanh co động mạch chủ?!" Tần Hoa Quân cũng tỏ vẻ mặt đau khổ: "Đúng vậy, nếu là thanh niên thì chắc chắn dễ giải quyết hơn, họp bàn ra một phương án là được. Độ khó của phẫu thuật thì cao nhưng người trẻ hồi phục nhanh, bệnh nền ít, làm thì có thách thức nhưng không đến mức làm khó. Bà cụ này thì không được, đường máu cao, huyết áp cũng không thấp. Có bệnh nền lại còn thêm nhiễm trùng phế quản, cộng thêm tuổi tác 85 nữa. Bên gây mê cũng phải cân nhắc kỹ xem dùng thuốc mê thế nào cho bà." Tần Hoa Quân nói rất đúng. Người lớn tuổi bệnh nền quá nhiều rất khó thực hiện phẫu thuật. Nếu là tiểu phẫu có chút độ khó nhưng tay nghề bác sĩ tốt thì vẫn có thể làm được. Nhưng vấn đề là bà cụ này lại không bình thường. Mấy quả bom hẹn giờ nằm trong lồng ngực, không biết chừng lúc nào người mất. Trương Dịch quay đầu nhìn hai người nhà một chút rồi hỏi Tần Hoa Quân: "Tần lão sư, mấy quả bom hẹn giờ trong tim bà cụ này có từ bao lâu rồi? Người nhà có biết không?"
Tần Hoa Quân lắc đầu: "Không biết, người nhà cũng là hôm nay đến bệnh viện mới biết. Ban đầu họ chỉ nghĩ là viêm phổi thông thường thôi, ai ngờ chụp CT lên lại phát hiện mấy quả bom hẹn giờ."
"Bóc tách động mạch chủ, không phải là bom hẹn giờ của khoa ngoại tim sao?"
"Người nhà không biết?" Trương Dịch cau mày lẩm bẩm. Vấn đề tim mạch lớn như vậy mà từ trước đến giờ không ai kiểm tra sao? Không thể nào? Nhìn đường kính phình động mạch này ít nhất cũng phải 5 năm trở lên rồi. Bà cụ này trong 5 năm này chưa từng đi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện nào sao? Thật kỳ lạ.
Không đầy lát sau, Kim Chính Luân đến. "Xin lỗi, để mọi người đợi lâu, bắt đầu thôi." Sau khi Kim Chính Luân ngồi xuống thì buổi hội chẩn chính thức bắt đầu. "Bệnh nhân nữ, tuổi 85 tròn, vì 'Ho, khó thở hai tuần+' hôm nay đến khám thì phát hiện bệnh. Bên dưới là hình chụp CT tăng cường của bệnh nhân, mọi người xem qua." Trên máy chiếu, hình ảnh CT của bà cụ một lần nữa được phóng ra. Các bác sĩ được gọi đến hội chẩn trong văn phòng đồng loạt ồ lên một tiếng kinh ngạc. Tim bị dị dạng to thế này họ cũng đều là lần đầu tiên thấy. "Đây là... phình động mạch chủ lên sao? Nhìn đường kính khoảng 7.5 centimet! Đúng là phình động mạch chủ lên rất lớn!" Có bác sĩ hoảng sợ nói. "Đường kính động mạch chủ của người bình thường khoảng 2.8 - 3.5 centimet, bà cụ này lại là 7.5 centimet!!""Độ khó ca này cao quá, mà bà cụ này còn 85 tuổi nữa chứ! Lại còn bệnh nền!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận