Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 445: Không phải Hiệp Hòa tốt, là Trương bác sĩ y thuật tốt

Vô khuẩn cong trong mâm đặt vào viên sỏi kết màu vàng nâu vừa được cắt ra.
Trương Dịch Nhất bên cạnh chuẩn bị rót dung dịch tẩy rửa vừa nói với người nhà bệnh nhân: “Mọi người có thể bóp thử, cảm nhận một chút, đây là sỏi kết có nguồn gốc từ thực vật đấy.”
Người nhà bệnh nhân liên tục lắc đầu: “Không cần, không cần! Sau này chúng tôi sẽ nhớ kỹ không cho con ăn hồng khi bụng đói...”
Trương Dịch cười, không nói gì, bắt đầu thay ống thông dạ dày, đổ Coca-Cola vào để súc rửa. Lúc này, trong dạ dày của bé gái còn lại cơ bản đều là những chất sỏi mềm, bám sát vào màng dạ dày, rất dễ dàng xảy ra phản ứng với axit photphoric trong Coca, và bị hòa tan. Để tránh đầu ống làm tổn thương đến màng dạ dày, nên phương pháp dùng Coca-Cola súc rửa như vậy là an toàn hơn.
Hơn hai mươi phút sau, toàn bộ sỏi kết bám trên vách dạ dày đều đã bị hòa tan sạch sẽ. (Cần nhớ rằng không nên mù quáng dùng Coca-Cola để trị sỏi dạ dày, những viên sỏi cứng bề mặt vẫn cần phải được gắp ra qua nội soi dạ dày. Nếu dùng một lượng lớn Coca-Cola một lần không những không thể hòa tan sỏi, mà còn sinh ra một lượng lớn khí CO2 tích tụ trong bụng, thậm chí có thể gây ra tình trạng sỏi bong ra làm tắc nghẽn môn vị hoặc đường ruột, dẫn đến tắc ruột. Vì vậy, việc điều trị sỏi dạ dày bằng Coca-Cola chỉ có thể dựa vào tình hình cụ thể để sử dụng, chứ không phải trường hợp nào cũng dùng được.)
“Được rồi, mọi người tự xem lại đi, lần này trong dạ dày đều sạch sẽ cả rồi, lát nữa ta sẽ kê thêm cho bé thuốc điều tiết nhu động dạ dày, sau này chỉ cần không thường xuyên ăn hồng thì không sao. Nếu bé vẫn rất thích ăn, thì nhớ phải định kỳ đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe một chút. Tránh lần sau lại xảy ra tình huống như này.”
“Vâng vâng vâng, cảm ơn bác sĩ Trương nhiều ạ!”
Sau đó, Trương Dịch tháo găng tay và trở lại phòng để kê đơn thuốc. Trần Phương ở lại để tiếp đón người nhà bệnh nhân.
Sau khi thanh toán và nhận thuốc, người nhà bệnh nhân bế bé gái vừa tỉnh dậy, tiện thể tính toán một chút:
“Này, đến chỗ bác sĩ Trương khám bệnh còn tiện lợi thật đấy… Nội soi gắp sỏi dạ dày, thêm một phim X-quang và thuốc thang, tất cả hết có hơn một ngàn tệ thôi à? Mà đây lại còn là bệnh viện Hiệp Hòa đấy, tôi cứ tưởng hôm nay đến khám và lấy thuốc phải hết ít nhất ba bốn ngàn tệ ấy chứ. Không ngờ chỉ hơn một ngàn tệ là xong việc. Hiệp Hòa đúng là một bệnh viện tốt!”
“Ấy, ông nghĩ nhiều rồi đấy, bệnh viện Hiệp Hòa có đẳng cấp cao như vậy, chi phí khám chữa chắc chắn cũng phải cao thôi. Là tại bác sĩ Trương kia giỏi đấy, vừa nhìn đã ra bệnh, lại còn cho kiểm tra đơn giản, nếu không chúng ta còn phải làm bao nhiêu xét nghiệm tốn kém nữa đấy.”
Hai người nhà vừa ôm bé gái vừa trò chuyện và bước ra khỏi bệnh viện…
[Đinh! Chúc mừng đã thành công chữa khỏi cho một bệnh nhân mắc sỏi dạ dày!]
[Thưởng 1000 tệ tiền Hoa!]
[Mời mở app mua sắm P, nhấn vào mục nhờ bạn bè giúp sức nhận lì xì, mời hai bạn bè là có thể nhận ngay thưởng 1000 tệ tiền mặt!]
Trương Dịch:… Một ngàn tệ? ? ?
Đã rất lâu rồi Trương Dịch không thấy hệ thống thưởng cho hắn có một ngàn tệ! Nghe quen những khoản thưởng mấy chục hay cả trăm vạn, cái khoản một ngàn tệ này đúng là chẳng khác gì nhét kẽ răng…
Đương nhiên, tiền thì có ai chê ít bao giờ? Một ngàn tệ cũng là tiền mà!
Đến buổi trưa ăn cơm, Trương Dịch mới có thời gian mở điện thoại, vừa ăn vừa tải app P. Cái app này Trương Dịch đã từng dùng qua, nhưng sau đó lại gỡ đi rồi. Vừa mới mở ra, app đã hiện ngay một giao diện lì xì mừng người mới.
'Phúc lợi người mới đến rồi! Mời bạn bè trợ giúp, có thể nhận ngay một ngàn đồng tiền mặt!' Một chiếc bìa lì xì cỡ lớn đặc biệt thu hút sự chú ý của Tiêu Long bên cạnh.
Tiêu Long cười nói: "Bác sĩ Trương, không ngờ anh lại còn tin vào cái kiểu nhận lì xì nhờ bạn bè trợ lực của app P thế này đấy? Ui cha, tôi nói cho anh nghe, cái này đều là giả đấy. Cô y tá Lý Mẫn khoa chúng ta ấy, tháng trước cũng chơi trò này. Kết quả là mời mười người bạn bè trợ lực thành công rồi thì anh đoán làm sao? Lại bắt cô ta đi tích lũy xu vàng, phải tích đủ bao nhiêu xu vàng thì mới nhận được hai trăm tệ tiền lì xì. Sau đó, khi tích đủ xu vàng rồi anh đoán xem thế nào? Cái app P kia lại bắt cô ta thu thập hoa! Phải tích đủ hoa mới được cầm hai trăm tệ lì xì này! Mà tích đến gần cuối 199.9 tệ, xong rồi nó lại nhảy thành 199.99 tệ, rồi lại thành 199.999 tệ. Cứ thế không cho đủ hai trăm tệ! Anh nói xem có tức không cơ chứ, cái app P này đúng là lừa đảo, một chiêu một trò anh đừng có mà tin, chỉ phí thời gian vô ích thôi."
Một bên, những nhân viên trực cấp cứu khác đang ăn cơm cũng nhao nhao gật đầu: "Đúng đấy, Trương Dịch đừng có tin mấy cái trò đấy, sao có chuyện tự nhiên không dưng mà cho anh tiền được, hơn nữa của anh lại còn là một ngàn tệ, càng không thể trợ giúp thành công đâu."
Trần Phương vừa nhét một miếng thịt viên vào miệng vừa liếc nhìn màn hình điện thoại của Trương Dịch rồi cười: "Ha ha, lì xì người mới một ngàn tệ à? Tôi đây tuyệt đối không tin mấy cái chiêu trò của P đâu, anh mà làm được tôi viết tên tôi ngược lại cho anh xem!"
Trương Dịch cười. Cười vô cùng tươi rói.
“Thật không? Nhỡ may tôi nhờ trợ lực thành công lấy được một ngàn tệ này thì sao?”
Trần Phương vẫn không tin: "Thôi đi, vợ tôi ở trường toàn các cô giáo chơi cái trò này, tôi thấy chả ai nhận được cả. Tóm lại, anh cứ nhớ một câu, con đường dài nhất trên thế giới chính là cái trò lừa của P đấy!”
Trương Dịch cười mà không nói gì. Ấn vào nút bắt đầu nhờ trợ giúp rồi gửi link cho Trần Phương và Tiêu Long hai người, nói: “Kệ nó có được hay không, tôi thử chút xem sao, không được thì sau này không chơi nữa.”
Tiêu Long cười mở điện thoại: "Thật không ngờ Trương Dịch anh cũng thích mấy cái này đấy?" Vừa nói, Tiêu Long vừa giúp Trương Dịch bấm vào trợ giúp.
Trần Phương cũng vậy, anh ta cũng lấy điện thoại ra giúp Trương Dịch một tay. Nhấn xong, anh ta liền bắt đầu khuyên Trương Dịch: “Tôi cảm thấy anh không phải là kiểu người sẽ chơi cái này đâu? Chẳng lẽ anh không biết ‘trên trời không có bánh rơi, có rơi thì đều là cạm bẫy’ à?” Trí thông minh của Trương Dịch… không lẽ nào lại bị lừa bởi cái trò này được?
Kết quả, một giây sau!
Trần Phương đã thấy trên màn hình điện thoại của Trương Dịch xuất hiện dòng chữ lớn kia!
'Chúc mừng bạn bè trợ giúp thành công! Nhận thưởng 1000 tệ tiền mặt!'
"Ngọa tào?! Ách… Khụ khụ! Khụ khụ khụ!"
Trần Phương hét lên một tiếng, kết quả là bị sặc cơm, nghẹn trong cổ họng, ho sặc sụa không ngừng.
Tiêu Long thấy tình hình không ổn, cũng vội vàng tiến lại nhìn một chút, lập tức hít một hơi khí lạnh!
“Không thể nào! Vận may của anh kiểu gì thế? Sao mới hai người trợ giúp mà anh đã nhận được một ngàn tệ tiền mặt rồi?!”
Nghe Tiêu Long nói như vậy, những đồng nghiệp trực cấp cứu bên cạnh đều không thể giữ được bình tĩnh!
“Tôi lạy hồn, thật hay giả thế? Để tôi xem thử?”
"Tôi đi! Thế mà là thật à? Sao có thể thế được, Trương Dịch anh làm sao mới có hai bạn trợ giúp mà đã có thể nhận được tiền mặt rồi?”
"Vận may của Trương Dịch anh cũng tốt quá rồi đấy, lần trước mua vé cào cũng vậy, vừa mua đã trúng mười vạn. Lần này lì xì app P, anh cũng có thể dễ dàng nhận được như thế, vận may của anh quá tốt luôn!”
“Cho tôi xin vía, tối nay tan làm tôi đi ngay mấy cái cửa hàng xổ số mua một vé bóng hai màu!”
Mọi người không thể tin nổi, nhưng lại không thể không tin!
Người đầu tiên dễ dàng gặt hái được “lông dê” của nhà tư bản đã xuất hiện!
Và người đó chính là Trương Dịch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận