Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 793: Sợ cái rắm, đỗi liền xong việc!

Chương 793: Sợ cái rắm, đỗi liền xong việc!
Vương Hải Thanh cũng không nhường hắn. Trước kia dù rất ghét Lục Cao, nhưng vẫn nghĩ mọi người là bạn học, đều là bác sĩ, có ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, chơi cứng cũng không tốt. Với lại nhà hắn trong chuyện chữa bệnh đúng là có quan hệ và thực lực, thật sự không nên đắc tội. Nhưng bây giờ thì khác! Một là, Lục Cao hiện tại không làm bác sĩ, sao? Hắn còn dám vênh váo trước mặt bọn này sao? Hai là, sự nghiệp của Trương Dịch đang lên như diều gặp gió, có vênh váo trước mặt Trương Dịch thì cũng là Đại Vu thấy tiểu Vu. Cái gì gọi là sông có khúc người có lúc? Đó gọi là sông có khúc người có lúc! Còn sợ cái rắm! Đỗi luôn cho xong việc!
Thấy Lục Cao không nói gì, Vương Hải Thanh nói thêm câu: “Ngươi nên làm gì thì làm đi, đừng làm trễ chúng ta ăn cơm!” Nói xong liền không thèm nhìn, tiếp tục cùng mấy người đang khám gấp hàn huyên.
Trần Phương ngồi bên cạnh liếc Lục Cao một cái, thấy người này có chút quen mắt, có phải trước kia gặp ở buổi thảo luận nào đó cùng Trương Dịch không? Anh ta quay sang hỏi Vương Hải Thanh: “Vương Hải Thanh, người này… sao tôi thấy quen quen thế? Có phải quen Trương Dịch?”
Vương Hải Thanh gật đầu: “Đúng đó, trước kia bọn tôi là bạn học, cái gã này cậy nhà có tiền suốt ngày khinh người. Bản lĩnh chẳng có bao nhiêu mà lại coi thường hết người này đến người khác, ngay cả Trương Dịch hắn cũng coi thường, trong lớp hầu hết mọi người đều không ưa hắn.”
Mấy người đang khám gấp nghe xong cũng nhao nhao phụ họa: “Ngay cả Trương Dịch cũng coi thường? Chậc chậc, trách sao không ai thích hắn, người ta chào hỏi thì cứ chào đi, nói một câu còn kiểu cách âm dương quái khí, ai mà thích?”
Lục Cao vốn đã khó chịu vì bị Vương Hải Thanh nói móc, không ngờ mấy người bên cạnh cũng không xem ai ra gì mà gièm pha mình. Sao hắn có thể nhẫn được! Nhưng… nhưng đối diện đông người quá, mình có há miệng cũng cãi không lại bọn họ! Lục Cao mặt mày âm trầm, nghiến răng quét mắt những người này một lượt. A! Rõ ràng là một đám thầy thuốc trẻ trâu góp gạo ăn cơm đây mà? Bàn có cả nam lẫn nữ, đều là người trẻ, mà giá ngự thiện đường đâu phải ai cũng ăn nổi, nên chắc không phải ai mời riêng. Chắc là bọn họ liên hoan phí tổn là góp chung tiền thôi! A! Vương Hải Thanh này đúng là y như Trương Dịch, vừa nghèo vừa thích ra vẻ! Đúng là chó săn của Trương Dịch mà! Nghĩ đoạn, Lục Cao vẫy tay gọi phục vụ ở gần đó, thì thầm vào tai hắn vài câu rồi đi ra.
Một đám quỷ nghèo mà đòi ăn ở ngự thiện đường? Nằm mơ đi! Rời đi, Lục Cao vào một nhã gian tương đối yên tĩnh.
Trong nhã gian, một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da và một cô gái trẻ đang chờ hắn. Không sai, hai người này chính là đại diện của công ty thiết bị y tế Liên Hợp Nhất Chúng trách nhiệm hữu hạn, Viên Khải, và Thành Hiểu Lâm. Đương nhiên, họ cũng là đại diện của cục độc quyền. Vừa khéo công ty Lục Cao đang muốn hợp tác với cục độc quyền. Nghe nói Liên Hợp Nhất Chúng đã lấy được quyền đại diện kính hiển vi siêu âm sinh vật cỡ nhỏ kiểu mới nhất. Vì Liên Hợp Nhất Chúng và cục độc quyền có mối quan hệ sâu xa, nên có thể nói quyền đại diện kính hiển vi này gần như là do cục độc quyền trực tiếp cấp. Thật đúng là ở gần hồ được ngắm trăng trước. Nhưng món đồ này, nhà Lục Cao cũng muốn có. Nên hôm nay, Lục Cao phải giành cho bằng được.
Vừa ngồi xuống, Viên Khải chưa kịp mở miệng chào, Lục Cao đã vắt chân chữ ngũ, thái độ kẻ cả mà nói: “Nói giá đi chủ nhiệm Viên, UBM kiểu mới nhất trên toàn Đế Đô, chỉ có kỹ thuật của công ty chúng tôi mới theo kịp, hợp tác với chúng tôi nhất định sẽ rất vui vẻ!” Vừa nói, hắn vừa lật xấp văn kiện trong cặp đưa cho Viên Khải: “Xem đi, đây là báo giá của công ty chúng tôi, hợp tác với chúng tôi, tôi cam đoan về giá cả tuyệt đối sẽ không để các ông thiệt.”
Cái vẻ tự tin đến khó hiểu của Lục Cao làm Viên Khải ngớ người vài giây. Không phải... Ai có thể nói cho tôi, vì sao cái công ty lớn như Vinh Tín lại phái cái tên ngốc này đến nói chuyện hợp tác vậy? ? Nghĩ là không muốn đắc tội người, Viên Khải vẫn gượng cười: “Ha ha, nãy giờ anh nói chuyện mà tôi vẫn chưa biết tên, không biết nên xưng hô như nào...”
“Không cần, tên không cần nói, tôi họ Lục, cứ gọi tôi Lục tiên sinh là được rồi.”
Viên Khải:…
Thành Hiểu Lâm:…
Đây chính là thành ý hợp tác của Vinh Tín? Vừa vào đã không có cả lễ phép tối thiểu? Coi như muốn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề cũng không đến mức ngay cả chào hỏi cơ bản cũng không có chứ?! Huống hồ Vinh Tín đang muốn quyền đại diện UBM mà! Cái thái độ này mà còn đòi quyền đại diện sao? ? Viên Khải cạn lời, trong lòng lật cả ngàn cái khinh bỉ, cuối cùng vẫn dựa theo lễ nghi mà gượng cười nói: “À, được, Lục tiên sinh, trước tiên nói toàn bộ Đế Đô cũng không phải chỉ có một mình kỹ thuật nhà anh theo kịp, tiếp theo là về vấn đề báo giá này...”
Đang nói, tên phục vụ vừa nãy bỗng đi tới, ghé tai Lục Cao nói gì đó. Vẻ mặt vốn đang đắc ý của Lục Cao đột nhiên nhíu mày! “Sao lại không đổi được?! Bọn họ chỉ là khách lẻ, còn nhà ta là khách VIP hai mươi năm của Ngự Thiện Đường! Không phải VIP có đặc quyền sao?!” Thật là nực cười, bọn Vương Hải Thanh là khách lẻ lại còn chiếm chỗ đẹp nhất ở đại sảnh. Dựa vào cái gì chứ! Một lũ quỷ nghèo mà ở đó ra vẻ cái gì? ! ? Phục vụ khó khăn nói: “Họ không phải khách lẻ, là... đã có người đặt chỗ trước một tuần, mà người đặt là viện trưởng bệnh viện Hiệp Hòa.”
Mấy chữ cuối nói không lớn không nhỏ, ngược lại để Viên Khải và Thành Hiểu Lâm cũng nghe thấy. Viện trưởng bệnh viện Hiệp Hòa cũng đang ăn ở đây? Vậy có phải Trương Dịch cũng ở đó không? Nghĩ đến đây, Viên Khải nóng lòng muốn đi xem. Nếu Trương Dịch cũng ở đó, vậy thì có thể nói chuyện thêm với nhau, hi vọng Trương Dịch có thể cân nhắc nhiều hơn đến chuyện quyền đại diện của Liên Hợp Nhất Chúng. Không ngờ Lục Cao ngồi đối diện liền nổ tung như bắp rang bơ! Mặt không chỉ khó coi, mà còn nói năng như ăn phải thuốc nổ. Viên Khải không tài nào hiểu nổi, đây... Đây là quản lý của Vinh Tín à? ! Thôi, xem ra Vinh Tín cô đơn thật rồi. Sao lại không có người tài, phải phái loại bệnh thần kinh này đi đàm phán hợp tác.
Ngay lúc Viên Khải định cáo từ, thì Lục Cao đã đứng phắt dậy: “Viện trưởng Hiệp Hòa? Sao có thể! Sao viện trưởng Hiệp Hòa lại mời Vương Hải Thanh ăn cơm...” Vừa nói, Lục Cao vừa nghĩ ra gì đó, bỗng tỉnh ngộ! Đúng rồi! Vương Hải Thanh làm sao đến Ngự Thiện Đường chỗ cao cấp như này ăn cơm? Viện trưởng Hiệp Hòa sao lại mời mấy bác sĩ nhỏ nhoi này ăn cơm? Trừ khi... Trừ khi là Trương Dịch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận