Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 397: Không lấy tiền thu thẻ hội viên?

"Thật! Cấy ghép tủy xương không đáng sợ như mọi người nghĩ đâu, nó chỉ là rút máu thôi mà." Trương Dịch Nhất nghe giọng đối phương có vẻ dịu lại, thầm nghĩ cô em gái này cuối cùng cũng đáng tin hơn ông anh một chút!
"Vậy... Vậy em gọi điện cho anh trai trước, rồi ngày mai sẽ chọn thời gian đến Đế Đô thăm chị." Giọng của người phụ nữ ở đầu dây bên kia cũng mềm nhũn ra.
Nghĩ lại dù sao cũng là chị ruột từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sao có thể không đau lòng được chứ? Lúc này, trong phòng bệnh nghe thấy em gái Trương Vãn Thanh nói như vậy, cả ba người trong lòng đều dấy lên hi vọng.
Chưa kịp cúp máy, Triệu Cẩn đã giành lấy điện thoại nói tiếp: "Văn Thanh, anh là anh rể của em, em cứ yên tâm, chỉ cần em chịu đến hiến tủy, tiền chắc chắn không thiếu em đâu! Đến lúc đó em muốn bao nhiêu cứ việc nói với anh rể, em cũng biết anh là người mở công ty. Chỉ cần có thể cứu chị em, bao nhiêu tiền cũng có thể thương lượng được, được không?"
Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi rồi nói: "Được, ngày mai rồi tính..."
Tút tút tút... Điện thoại bị cúp máy. Triệu Cẩn trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm hẳn đi. Nằm trên giường bệnh, Trương Vãn Thanh trên mặt cũng cuối cùng có chút biểu cảm.
Trương Dịch an ủi hai người: "Chỉ cần anh trai và em gái cậu chịu đến bệnh viện kiểm tra tủy, thì về lý thuyết là hoàn toàn không có vấn đề. Chỉ cần bọn họ chịu hiến, cậu sẽ nhanh chóng được chữa khỏi và xuất viện thôi."
Triệu Cẩn gật đầu với Trương Dịch cảm ơn: "Cảm ơn bác sĩ Trương! Chờ vợ tôi xuất viện rồi, số tiền quyên góp, tôi nhất định sẽ không thiếu một đồng mà chuyển vào tài khoản quỹ công ích của cậu!"
Trương Dịch cười xua tay: "Quỹ công ích của tôi chỉ là quỹ nhỏ thôi, không cần nhiều tiền như vậy đâu, nếu như ông thật sự có tiền muốn làm chuyện tốt thì cứ quyên tầm một hai trăm vạn là được rồi."
"Bác sĩ Trương, anh khách sáo quá rồi, tính mạng vợ tôi đối với tôi rất quan trọng. Chỉ cần vợ tôi có thể chữa khỏi bệnh, tôi có thể không cần tất cả tài sản, tôi chỉ cần vợ tôi khỏe mạnh thôi." Vừa nói, Triệu Cẩn vừa nhìn vợ trên giường bệnh với vẻ mặt ân cần.
Trương Vãn Thanh cũng nhìn lại anh bằng ánh mắt đắm chìm trong hạnh phúc.
Trương Dịch:... Ối giời. Đúng là phát cẩu lương đầy miệng!
Bắt nạt ta là FA đúng không?! Ai! Thôi đi nhanh thôi, không đi nữa thì lại bị bắt ăn cẩu lương mất...
"Khụ khụ... Vậy tôi đi trước xem hồ sơ bệnh án đã, tình trạng của Trương Vãn Thanh hiện tại nhất định phải dùng thuốc để ức chế tế bào ác tính tăng sinh trong cơ thể. Loại thuốc này có tác dụng phụ rất lớn, nhưng vì sống sót thì nhất định phải kiên trì. Với cả bạch cầu của cô hơi cao, ngày mai lại kiểm tra một chút, nếu bạch cầu vẫn cao mà kèm theo gan và lá lách sưng to thì phải cân nhắc điều trị hóa chất liều nhỏ."
Trương Vãn Thanh khẽ gật đầu: "Dạ, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh thì cái gì tôi cũng ăn cũng làm hết, tất cả đều nghe bác sĩ Trương."
"Được, vậy hai người cứ nghỉ ngơi đi." Sau khi giao phó xong, Trương Dịch định đi ra ngoài thì Triệu Cẩn đột nhiên gọi giật lại: "Chờ một chút bác sĩ Trương!"
"Sao vậy? Còn có việc gì sao?"
Chỉ thấy Triệu Cẩn từ trong túi công văn lấy ra một tấm thẻ màu vàng. Trương Dịch không nhìn rõ là thẻ gì, còn tưởng bên trong có tiền nên vội xua tay nói: "Ông Triệu không cần làm như vậy đâu, tôi không nhận phong bì đâu."
Triệu Cẩn cười nói: "Bác sĩ Trương hiểu lầm rồi, đây không phải thẻ ngân hàng, đây là thẻ VIP hoàng kim của các ngành giải trí dưới trướng công ty tôi. Tôi biết anh không nhận phong bì, vậy tấm thẻ hội viên này anh nhận nhé? Chỉ cần anh đến bất kỳ cơ sở nào như KTV, khách sạn, nhà hàng,.... của công ty chúng tôi đều sẽ được hưởng dịch vụ tốt nhất và ưu đãi đặc biệt. Trong thẻ này không có tiền, chủ yếu là thẻ hội viên này rất giá trị."
Đợi Triệu Cẩn lại gần, Trương Dịch mới nhìn thấy chữ trên thẻ. Thẻ hội viên kim tôn của Tập Đoàn Hối Hải.
Tập đoàn Hối Hải? Thì ra người này là ông chủ của Tập đoàn Hối Hải sao?? Danh tiếng của Tập Đoàn Hối Hải những năm gần đây càng ngày càng lớn mạnh. Chủ yếu là do tập đoàn có một chuỗi khách sạn nổi tiếng cả nước mang tên Khách Sạn Hợp Biển Ngày Nghỉ. Chỗ ăn, nghỉ đều theo tiêu chuẩn cao cấp năm sao. Trước giờ Trương Dịch chưa có dịp đi trải nghiệm, cũng không biết cái thẻ hội viên kim tôn này có dịch vụ tốt đến đâu.
Bất quá, suy nghĩ một chút vẫn là từ chối. Dù không phải tiền mặt nhưng nó cũng là một hình thức nhận hối lộ khác.
"Cảm ơn ý tốt của ông Triệu, nhưng thẻ hội viên này thì không cần đâu. Ông yên tâm, cho dù ông có tặng đồ hay không thì tôi vẫn sẽ dốc sức chữa trị cho bệnh của Trương Vãn Thanh." Nói xong, Trương Dịch liền rời khỏi phòng bệnh.
Nhìn chiếc thẻ hội viên trong tay lại bị trả lại, Triệu Cẩn hiếm khi lộ ra nụ cười: "Loại bác sĩ này bây giờ thật sự rất hiếm có!"
Đi đến phòng làm việc của bác sĩ tại khu phòng bệnh VIP, Trương Dịch bắt đầu nhập đơn thuốc vào máy tính. Việc tiêm truyền dịch và thở oxy thì y tá đã thực hiện trước, chỉ còn đơn thuốc là chưa có.
"Hơi thiếu máu, uống Khang Lực Rồng cộng thêm Bính chua cao, đồng thời tiêm bắp 25mg, ba ngày một lần."
"Thuốc gây nhiễu có thể ức chế phân chia tế bào, làm chậm quá trình xơ hóa tủy, 2 triệu U, tiêm bắp, hai ngày một lần."
"1,25 gốc OH vitamin D3..."
"Trời mưa cả đêm, tình yêu của ta như trào dâng..."
Đang nhập đơn thuốc thì điện thoại của Trương Dịch vang lên. Nhìn là Vương Hải Thanh gọi chắc là thúc mình đến dự tiệc. Trương Dịch tắt máy ngay, đợi hơn mười phút sau khi nhập xong đơn thuốc mới vội vàng tan ca. Trước khi đi Trương Dịch còn dặn bác sĩ ở đây, một khi Trương Vãn Thanh có chuyện gì thì gọi điện ngay cho mình. Bác sĩ trực ban liên tục gật đầu....
Ra khỏi bệnh viện, Trương Dịch bắt taxi đến địa điểm liên hoan mà Vương Hải Thanh đã nói. Vừa bước vào cửa phòng riêng đã thấy rất nhiều bạn học đã ngồi xuống. Trương Dịch nhìn một lượt, cũng không thấy ba ba tôn Lục Cao. Bất quá, thầy giáo chủ nhiệm lại có mặt. Vừa thấy Trương Dịch, thầy giáo liền rất nhiệt tình chào hỏi: "Trương Dịch! Lâu rồi không gặp, mau lại đây ngồi!"
"Thầy Lâm, lâu rồi không gặp ạ." Trương Dịch lễ phép bước đến.
Thầy giáo chủ nhiệm lớn hơn Trương Dịch bọn họ mười mấy tuổi, nên khi ở chung với học sinh thường hay giống như một người anh lớn.
"Ôi chao, đừng khách sáo với tôi như thế, bây giờ cậu đã là đại ca duy nhất của lớp chúng ta rồi đấy. Mới hơn một năm mà đã là bác sĩ của Hiệp Hòa rồi! Giỏi thật đấy!" Thầy chủ nhiệm vỗ vai Trương Dịch, không ngừng khen ngợi.
Những bạn học bên cạnh cũng nhao nhao lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ. Cung Sử Minh, tên đàn em của Lục Cao, hôm nay Lục Cao không đến nên thái độ hắn cũng trở nên nịnh nọt hơn, hắn đi đến cạnh Trương Dịch bắt chuyện: "Trương Dịch, bây giờ cậu là bác sĩ Hiệp Hòa rồi, sau này phải chiếu cố cho bọn mình một chút nha!"
Trương Dịch mặc kệ hắn: "Thôi đi, tìm đại ca của cậu là Lục Cao mà nhờ vả đi."
Thấy Trương Dịch không thèm đếm xỉa đến mình, Cung Sử Minh bĩu môi, hậm hực ngồi về chỗ của mình. Hừ! Làm gì mà ra vẻ thế? Bác sĩ Hiệp Hòa thì ghê gớm lắm à?!
Trong bữa cơm, một đám bạn học bắt đầu ôn lại chuyện cũ. Thầy chủ nhiệm nhìn Trương Dịch một cái, xoắn xuýt một lúc rồi mở miệng nói: "Trương Dịch, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận