Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 605: Đến xinh đẹp nước, sân bay xảy ra chuyện!

Chương 605: Đến nước Mỹ, sân bay xảy ra chuyện!
Khi tầng mây dần thưa, xuyên qua cửa sổ máy bay nhìn xuống đã lờ mờ thấy kiến trúc thành thị lớn nhỏ. Boston là một thành phố kết hợp giữa kiến trúc hiện đại hóa của nước Mỹ và kiến trúc văn hóa phục hưng châu Âu. Đây là lần đầu tiên Trương Dịch đến nơi này. Là thành phố lớn nhất vùng Đông Bắc nước Mỹ, Trương Dịch tràn đầy hiếu kỳ về mọi thứ nơi đây.
Ông! !
Rất nhanh, máy bay hạ xuống mặt đất, một tiếng oanh minh cực lớn lần nữa vang lên, mang theo cảm giác đẩy mạnh cực mạnh. Bọn họ cuối cùng đã đến Boston.
Khang Ngạn Minh xoa xoa cái cổ ê ẩm, nhỏ giọng than vãn: "Ai, nước Mỹ này thật đúng là xa xôi, dù chúng ta ngồi khoang hạng nhất, nhưng ngồi mười ba tiếng cũng khó chịu quá."
"Chấp nhận đi Khang chủ nhiệm, chúng ta đây là đi làm nhiệm vụ ở xa nhà, chứ đâu phải ở nhà." Kim Chính Luân vỗ vỗ vai hắn an ủi, rồi lại nhìn sang Trương Dịch: "Trương Dịch, ngươi sao rồi?"
"Ta không sao Kim viện trưởng, ta còn trẻ, ngồi mười mấy tiếng máy bay có sao đâu? Ngược lại là các ông, nếu không các ông về khách sạn nghỉ ngơi cho khỏe đi, việc bệnh viện để ta đi xem trước, ngày mai sẽ cùng nhau thương lượng phương án phẫu thuật."
Kim Chính Luân vội lắc đầu: "Không được, đã nhận tiền làm việc thì dù chúng ta không phải người mổ chính cũng không thể qua loa được. Hơn nữa phẫu thuật ghép tim đâu phải tiểu phẫu, những chỗ cần thảo luận không thể xem nhẹ được."
Thái độ làm việc này của Kim Chính Luân khiến Trương Dịch rất kính nể. Tuổi đã cao mà vẫn phải đứng lâu bên bàn mổ cũng tích lũy không ít bệnh cũ. Bệnh thắt lưng, bệnh đốt sống cổ là những căn bệnh phổ biến của bác sĩ phòng mổ. Ai! Cũng không dễ dàng gì.
Máy bay hạ cánh, Trương Dịch vừa ra đến cửa đã thấy mấy người đàn ông trẻ tuổi người Hoa. Bọn họ cầm tấm bảng trên tay, trên đó viết dòng chữ chào mừng ai ai ai đến nước Mỹ. Trương Dịch nhìn kỹ, quả nhiên có một bảng ghi "Chào mừng bác sĩ Trương Dịch".
"Chào anh, xin hỏi anh có phải là người nhà bệnh nhân cần ghép tim ở Bệnh viện Đa khoa Massachusetts không? Tôi là Trương Dịch." Trương Dịch chủ động tiến lên chào hỏi.
Người kia nhìn Trương Dịch và hai vị viện trưởng phía sau từ trên xuống dưới, lập tức giãn mày: "A ~ đúng đúng đúng! Chính là anh, chính là anh!" Vừa nói, người đàn ông kia còn lấy một tấm hình từ trong túi ra so sánh.
"Không sai không sai, bác sĩ Trương vất vả rồi! Mời đi theo tôi, tôi là người Dịch tổng đặc biệt phái đến đón ngài!"
"Được, vậy làm phiền anh."
Người lái xe quen đường dẫn Trương Dịch ba người vượt qua đám đông người nước ngoài để đến bãi đậu xe. Vừa lúc đó, vị Dịch Tổng cũng gọi điện tới.
"Dịch Tổng, người đã đón được rồi, ngài muốn nói chuyện với bác sĩ Trương phải không?"
Vừa nói, điện thoại đã đưa đến trước mặt Trương Dịch.
"Dịch Tổng, xin chào, tôi là Trương Dịch."
Đầu bên kia điện thoại, khi nghe thấy giọng nói của Trương Dịch, anh ta dường như cũng nhẹ nhàng thở ra. Bác sĩ cuối cùng đã đến rồi! Bệnh của đứa trẻ cuối cùng cũng có hy vọng! Ca phẫu thuật biến đổi bất ngờ này cuối cùng cũng có thể hạ màn!
"Được... Vất vả cho anh rồi bác sĩ Trương! Vậy đi, tôi để tài xế đưa các anh đến khách sạn trước, các anh nghỉ ngơi một chút, sau đó lại đến bệnh viện thăm đứa trẻ, thế nào?"
"Không cần đâu Dịch Tổng, ca phẫu thuật cho đứa trẻ mới là quan trọng nhất, chúng tôi vẫn là nên..." Trương Dịch vừa cầm điện thoại vừa đi vừa nói.
Đột nhiên! Một tiếng vang thanh thúy truyền đến từ phía không xa! Tiếp theo đó là một loạt tiếng thủy tinh vỡ lớn! Binh binh bang bang! Lốp bốp!
"A! !"
"OMG!"
"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? !"
Rất nhanh, những người xung quanh lập tức vô thức ôm đầu ngồi xuống! Lúc này Trương Dịch cũng vô thức ngồi xổm xuống mặt đất. Bởi vì đây là nước Mỹ! Bọn họ không tránh khỏi lo lắng khi nghe những tiếng động như vậy, sợ là có người cầm súng gây án. Lúc này, tiếng la hét của những người xung quanh liên tiếp vang lên. Nhưng khi mọi người bình tĩnh lại mới phát hiện, thì ra không phải tiếng súng... mà là biển quảng cáo đặt ở trung tâm cơ sở bị vỡ nát. Biển quảng cáo khá lớn, thủy tinh vừa vỡ thì rơi lốp bốp đầy đất. Đến lúc này mọi người mới giật mình.
"Này! Hù chết ta! ! Ta còn tưởng là..." Tài xế kia sợ hãi vỗ vỗ ngực, sau đó quay đầu nói với Trương Dịch: "Bác sĩ Trương, các anh không bị dọa sợ chứ?"
"Không sao không sao, chúng ta đi bệnh viện trước đi."
"Được, đi theo tôi."
Lái xe bước nhanh, định tranh thủ thời gian đưa Trương Dịch bọn họ rời đi. Vừa rồi tiếng động trầm đó thật sự làm hắn sợ hết hồn! Nhất là chuyện trước đó ở bệnh viện còn xảy ra chuyện giáo sư Phi Phổ Tư bị bắn. Hiện tại, hình ảnh Na Phi Phổ Tư sinh mệnh hấp hối vẫn còn trong đầu hắn. Ai! Giờ hắn chỉ mong con của Dịch Tổng nhanh chóng khỏi bệnh, rồi bọn họ có thể về nước!
Kết quả vừa đi không xa, lại nghe thấy bên phía biển quảng cáo thủy tinh vừa vỡ vang lên tiếng cầu cứu.
"Cứu mạng! Cứu mạng a! Ai tới cứu con tôi với! Cứu mạng!"
"Xin hỏi trong hiện trường có bác sĩ không? Mau tới mau cứu con tôi với!"
"Cứu mạng! Làm ơn giúp tôi một chút đi! Con tôi hình như xảy ra chuyện! Xin giúp tôi với!"
Nghe giọng nói thì hình như là một người phụ nữ trung niên.
Khang Ngạn Minh liếc mắt nhìn sang nói: "Bên dưới biển quảng cáo có một đứa bé nằm đó! Hình như... đang chảy máu!"
Nghe thấy chảy máu, Trương Dịch, Kim Chính Luân và Khang Ngạn Minh cực kỳ ăn ý quay trở lại. Bọn họ là bác sĩ, không thể thấy chết mà không cứu được.
"Này này bác sĩ Trương, chúng ta... Chúng ta không phải đi bệnh viện sao?" Thấy Trương Dịch đi trở lại, tài xế kia vẻ mặt đầy nghi hoặc nói. Không phải là nói muốn trì hoãn đến bệnh viện đấy chứ? Chuyện sống chết của mấy đứa trẻ khác mắc mớ gì đến bọn họ chứ!
Tuy bất đắc dĩ, nhưng lái xe cũng chỉ đành đi theo Trương Dịch bọn họ trở lại. Lúc này, bên dưới biển quảng cáo bị đập nát, mảnh vỡ thủy tinh vương vãi đầy đất. Một bé trai chừng bảy tám tuổi đang ngã trên mặt đất, mặt mày tràn đầy đau khổ nức nở. Lúc này đang là tháng năm, đứa trẻ mặc cũng không nhiều. Trên trán, trên cánh tay, trên mặt và trên cổ đều bị mảnh vỡ thủy tinh cứa vào, gây ra vết thương. Các vết thương có vẻ hơi dày đặc, có chỗ thậm chí còn cứa vào da thịt, máu chảy khá nhiều. Nhưng Trương Dịch quan sát sơ bộ một lượt, may mà không phải là vết thương chí mạng, cũng không có tổn thương động mạch. Nếu không thì đứa trẻ đã bất tỉnh nhân sự rồi.
Rất nhanh, nhân viên công tác sân bay tới. Hỏi rõ nguyên do mới biết, thì ra là bé trai này ham chơi, thừa lúc mẹ chờ xe bên ngoài liền lấy đồ chơi trong tay gõ vào biển quảng cáo này. Ai ngờ, lại trực tiếp làm vỡ mặt thủy tinh biển quảng cáo này. Việc bồi thường là chuyện nhỏ, nhỡ cái này làm xước mắt hoặc đứt động mạch... thì hậu quả khó mà lường được!
"Được rồi, đứa nhỏ này chỉ bị thủy tinh cứa vào, không nghiêm trọng lắm, chỉ là chảy máu nhiều một chút, chờ xe cứu thương đến đưa đi bệnh viện băng bó một chút là không sao. Chúng ta đi trước đi, đến bệnh viện Massachusetts mới là quan trọng."
Liếc nhìn một lượt, Trương Dịch liền yên tâm, đang định quay người rời đi... Thì vẻ mặt của Trương Dịch đột nhiên trở nên nghiêm túc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận