Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 874: gặp qua Trương Dịch giải phẫu mới gọi từng trải!

Chương 874: Gặp qua Trương Dịch giải phẫu mới gọi từng trải!
Rất nhanh, ca khám khẩn cấp bắt đầu họp giao ban buổi sáng. Lý Minh Lượng dẫn Trương Dịch đến văn phòng sát vách cùng một đoàn người của Hanh Lợi tiến hành kết nối. Sau khi giải thích đầy đủ tình hình bệnh của Mao Bân, Hanh Lợi nở nụ cười tự tin nhìn mấy người nhà: “Không có vấn đề gì đâu, tình huống của Mao Bân thuộc về phình tách thành động mạch chủ loại I, cần phải thay đoạn động mạch chủ lên, cung động mạch chủ bằng mạch máu nhân tạo. Loại phẫu thuật này ở Thụy Sĩ chúng tôi đã phát triển rất thuần thục, tỷ lệ thành công rất cao.” Nói ngắn gọn là: thao tác phẫu thuật rất thành thục, để tôi làm thì chắc chắn thành công, mọi người không cần lo lắng.
Nghe câu này, vợ và con trai của Mao Bân đương nhiên rất cao hứng. Chuyện này chẳng khác nào vị chuyên gia nước ngoài này phát cho một tấm “Kim bài miễn tử” nha! “Ôi, tốt quá rồi, lần này ba con cuối cùng cũng có thể phẫu thuật!” “Mẹ yên tâm đi, việc con làm khi nào không đáng tin chứ? Trước đó con đã bảo mẹ đừng nghe Bích Lĩnh, mấy bác sĩ trong nước về phương diện ngoại khoa tim mạch phát triển căn bản không bằng nước ngoài. Bích Lĩnh nó không va chạm việc lớn nào nên căn bản không hiểu chuyện, nó căn bản không biết đệ tử đứng đầu của chuyên gia ngoại khoa tim mạch Thụy Sĩ hàm kim lượng đến cỡ nào, bỏ xa cái Trương Dịch mấy con phố. Tóm lại, sau này có chuyện gì cảm thấy khó quyết định mẹ cứ gọi điện cho con, con sẽ nghĩ cách cho mẹ. Nghe con đáng tin hơn nghe Bích Lĩnh, biết chưa?”
“Ừ ừ, mẹ biết rồi, vẫn là con trai tốt nhất ~!” Bà dì cưng chiều nhìn đứa con trai lớn của mình, mặt mày hớn hở. Con trai lớn thật giỏi nha. Ở nước ngoài mấy năm kiếm được quá trời. Không chỉ kiếm được tiền mà còn chuyên môn mời được chuyên gia hàng đầu nước ngoài về phẫu thuật. Thật sự là quá xuất sắc! Sau đó, bà lại quay sang nhìn cô con gái đang mặt không cảm xúc bên cạnh. Haizzz! Dù sao thì cũng là con mình, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt. Bà không thể vì con gái khăng khăng đòi để Trương Dịch phẫu thuật mà giận, trái lại nghĩ tới lời con trai cả vừa nói, sợ làm tổn thương con gái nên bà lên tiếng hòa giải: “Nhưng mà con cũng đừng nói em con như thế, nó cũng chỉ vì ba con mà thôi. Cái ông bác sĩ Trương đó sau này mẹ cũng có nghe nói qua rồi, bác Lý ở khu mình còn khen bác sĩ trẻ tuổi tài cao. Người ta bác sĩ Trương cũng là danh y mà, em con nó cũng sốt ruột, cảm thấy bác sĩ Trương có thể có cách nên mới tìm tới. Con cũng đừng giận em con, hai anh em đều vì ba con thôi, đừng vì chuyện mổ ai mà sinh hiềm khích, đều là người một nhà, không đáng đâu.”
Đứa con trai lớn có vẻ bất đắc dĩ liếc em gái mình. Vốn còn muốn nói thêm vài câu nhưng vì mẹ ruột còn ở trước mặt nên hắn không nói gì nữa. Sau đó, cả nhà lại đứng nghe các bác sĩ nói chuyện một hồi lâu. Một tiếng sau mới quyết định phương án phẫu thuật cuối cùng. Trước khi phẫu thuật, Bệnh viện Hiệp Hòa còn bắt người nhà ký mấy tờ giấy trách nhiệm với Hanh Lợi và trợ lý của ông ta. Bác sĩ ngoài tới phẫu thuật thì người nhà cũng phải chịu trách nhiệm. Nếu có chuyện gì xảy ra thì phải tự chịu trách nhiệm, đừng gây phiền phức cho bệnh viện. Con trai Mao Bân cũng rất sảng khoái đặt bút ký vào giấy trách nhiệm. Ký xong còn không quên lần nữa đảm bảo với mẹ mình: “Mẹ yên tâm đi, bác sĩ Hanh Lợi về phương diện ngoại khoa tim mạch, cho dù là ở toàn bộ Thụy Sĩ cũng rất nổi tiếng, rất nhiều người muốn mời ông ấy phẫu thuật mà không được. Nếu không phải là do con quen người trong giới hợp tác có được phương thức liên lạc của ông ấy, nhờ giúp kết nối thì con cũng không mời được ông ấy đâu. Mà lần này ông ấy đến Trung Quốc cũng không chỉ vì phẫu thuật cho ba chúng ta đâu. Nghe nói Viện Tim Mạch Đế Đô bên kia còn có một đứa bé mắc hội chứng Marfan, nhà đó mới bỏ ra một số tiền lớn để thuê Hanh Lợi tới Trung Quốc phẫu thuật, con đây là nhờ quan hệ quen biết mới nhờ ông ấy tiện thể giúp một tay thôi.”
“Thì ra là vậy, vậy thì tốt, nói chung là ba con có thể phẫu thuật là tốt rồi!” Bà dì lại cực kỳ tin tưởng con trai mình. Chỉ có Mao Bích Lĩnh vẫn luôn ngồi im lặng một bên là mặt mày đầy vẻ lo lắng. Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn không hiểu tại sao anh trai mình lại cho rằng video của Trương Dịch là dàn dựng? Video chân thật như vậy thì sao mà giả được? Hay là do anh cô ở nước ngoài lâu ngày, bị văn hóa của họ ăn mòn, nên theo bản năng đã cảm thấy mọi thứ ở trong nước đều không tốt? Còn cái gì ở nước ngoài cũng đều thơm? Nghĩ đến đây, cô không khỏi mang theo ánh mắt khinh bỉ lén lút liếc anh trai mình một cái. Còn bác sĩ rất nổi tiếng nữa chứ? Nếu nổi tiếng thật thì tại sao bên này một chút tin tức cũng không có? Còn không biết xấu hổ mà nói với mẹ là mình chưa từng thấy việc đời? Thế ngươi từng thấy rồi chắc?? Ngươi thấy Trương Dịch phẫu thuật rồi hả? Ngay cả video phẫu thuật của bác sĩ Trương ngươi còn bảo là giả thì ngươi đúng là từng trải đấy!! Chắc trong mơ gặp qua rồi đi!
Vừa hay lúc này cửa thang máy tầng phòng phẫu thuật mở ra. Nhà Mao Bân còn tưởng là người ta đưa Mao Bân ra để phẫu thuật nên vội vàng đứng dậy mong ngóng nhìn về phía cửa thang máy. Nào ngờ người đến lại không phải Mao Bân cùng bác sĩ ngoại khoa tim mạch mà lại là Trương Dịch. Giờ này chính là lúc Trương Dịch làm phẫu thuật cắt bỏ đáy chậu kết hợp bảo tồn cơ thắt hậu môn, hay còn gọi là phẫu thuật Dvixon + TME, Bacon. Phẫu thuật này là nhằm vào ung thư trực tràng thấp. Thấy Trương Dịch đi đến, Mao Bích Lĩnh rất lịch sự chào hỏi Trương Dịch, còn tiện thể nói một câu: “Xin lỗi.” Vì chuyện phẫu thuật cho ba cô. Cái ánh mắt anh trai cô ghét Trương Dịch sắp tràn ra khỏi hốc mắt rồi. Trương Dịch đâu có bị mù, chẳng lẽ lại không nhìn thấy hay sao? Cô thật sự rất ngại a. Trương Dịch khoát tay, cũng không để chuyện nhỏ này vào trong lòng. “Bác sĩ Trương… Tôi…” Mao Bích Lĩnh còn chưa nói hết câu thì Trương Dịch đã bước nhanh vào phòng phẫu thuật.
Haizz… Bác sĩ Trương bận như vậy thì làm gì có thời gian để đi hỗ trợ xem tình hình của ba chứ? Xem ra ba chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào cái ông Hanh Lợi này thôi.
Sau khi Trương Dịch vào chưa đến mười phút, bác sĩ phẫu thuật tim mạch cùng mấy người nước ngoài của Hanh Lợi mới đưa Mao Bân vào phòng phẫu thuật. Tại cửa phòng phẫu thuật. Hanh Lợi lần nữa lộ ra ánh mắt tràn đầy tự tin, đảm bảo với người nhà: “Không sao đâu, bệnh tình của Mao Bân đang được khống chế tốt, bệnh viện đã chuẩn bị đầy đủ trước khi phẫu thuật rồi, chắc chắn sẽ thành công, mọi người không cần lo lắng.”
“Tốt tốt! Hanh Lợi tiên sinh, vậy làm phiền ngài, xin ngài nhất định phải đảm bảo an toàn cho ba tôi!”
“Được, mọi người cứ chờ tin tốt đi.” Nói xong, Hanh Lợi cùng các bác sĩ đi vào phòng phẫu thuật.
Đến khi bóng người biến mất, ba người vẫn còn ngơ ngác đứng ở cửa phòng phẫu thuật thì lúc này bọn họ mới có cảm giác chân thật về việc vừa đi loanh quanh bên bờ vực tử vong. Bây giờ người đã vào rồi. Kết quả cuối cùng như thế nào thì chỉ có thể dựa vào năng lực của bác sĩ thôi.
“A di đà Phật, phù hộ… phù hộ cho ông ấy bình an ra đi…” Vì quá lo lắng mà vợ của Mao Bân cũng không nhịn được mà bắt đầu cầu Phật.
Còn lúc này. Bên trong phòng phẫu thuật. Hai ca phẫu thuật với các loại hình khác nhau gần như đồng thời bắt đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận