Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 814: người này, khẳng định có vấn đề!

Chương 814: Người này, khẳng định có vấn đề!
Người phụ nữ trung niên dường như nghe ra sự kỳ quặc trong lời nói, bà ta nhíu mày hỏi: "Ý của ngươi là nói kẻ nói xấu ngươi chính là đồng nghiệp trong bệnh viện các ngươi?"
Trương Dịch bất đắc dĩ cười một tiếng: "Đúng vậy."
Xung quanh lập tức vang lên một trận tiếng thở dài khe khẽ.
Không ngờ lại là đồng nghiệp trong bệnh viện giở trò quỷ à??
Chậc chậc!
Thật là biết người biết mặt không biết lòng!
"Ta gần đây có nghe nói ngươi thăng chức thành viện trưởng phụ tá Bệnh viện Hiệp Hòa, không phải là vì chuyện này đấy chứ?"
Chức trợ lý viện trưởng Bệnh viện Hiệp Hòa có hàm lượng vàng rất cao.
Người của Tổng cục Vệ sinh không thể không biết tầm quan trọng của chức vị này.
Cho nên chỉ cần động não suy nghĩ một chút liền có thể đoán được, mục đích của kẻ có ý định nói xấu Trương Dịch là gì.
Đơn giản chính là muốn Trương Dịch mất chức, đem vị trí này cho người khác mà thôi.
Chỉ là thủ đoạn này cũng quá trơ trẽn.
Trương Dịch lần nữa gật đầu: "Ừ, có thể do ta đến Hiệp Hòa thời gian quá ngắn, thời gian ngắn đã ngồi lên vị trí cao, có ít người không hài lòng chăng."
Người phụ nữ trung niên kia lại lắc đầu, trầm giọng an ủi: "Không liên quan đến ngươi, cũng không liên quan đến việc ngươi vào Hiệp Hòa khi nào, trong bệnh viện kỳ thật cũng là một xã hội thu nhỏ, trong xã hội có người tốt cũng sẽ có người xấu. Chỉ là ngươi không may gặp phải thôi, nhập gia tùy tục, cứ làm tốt việc của mình, thanh giả tự thanh."
"Vâng, ta hiểu, cho nên ta hi vọng lãnh đạo có thể đáp ứng việc ta vừa nói, không làm rõ ràng là vì ý nguyện cá nhân của ta, mà còn chờ thời cơ thích hợp ta sẽ đích thân mở họp báo để làm sáng tỏ."
"Mở họp báo?"
"Đúng vậy, hoặc là không nói, hoặc là đã nói thì phải nói rõ ràng một lần."
Người phụ nữ trung niên suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, không vấn đề gì, bên ta thật ra cũng không nóng vội, ngoài việc điều tra các giao dịch ngân hàng của ngươi, chúng ta còn phải phỏng vấn bệnh nhân trong bệnh viện."
Thấy bà ta đồng ý, Trương Dịch hướng bà ta cười một tiếng đầy cảm kích.
Chẳng bao lâu, Trương Dịch đi ra khỏi tòa nhà của Tổng cục.
Có điều không biết ai đã tung tin tức, bên ngoài vậy mà có không ít phóng viên đang tụ tập.
Không còn cách nào, một nhân viên công tác đành phải đưa Trương Dịch lén đi cửa sau về bệnh viện.
Mà bên bệnh viện cũng có không ít phóng viên, nhưng cũng may có bảo vệ ngăn cản nên không ai xông vào được.
Khoa cấp cứu.
Thấy Trương Dịch trở về, mọi người lập tức nhìn anh với ánh mắt quan tâm.
"Trương Dịch sao rồi? Việc điều tra thế nào?"
"Việc này ảnh hưởng có lớn không? Tổng cục sẽ không vì một chút dư luận mà thu hồi giấy phép hành nghề của thầy thuốc đâu chứ?"
Trương Dịch nhìn mọi người một lượt, giọng nói nhẹ nhàng trêu chọc: "Sao? Chút chuyện này đã có thể thu hồi giấy phép của ta rồi sao? Với lại ta có nhận hối lộ đâu mà đòi thu hồi giấy phép, đừng nghĩ nhiều, tranh thủ đi ăn cơm đi, đã đến giờ cơm rồi mà các ngươi còn chưa đi nhà ăn?"
Trương Dịch vừa nói vừa thu dọn bàn làm việc của mình rồi chuẩn bị đi ăn cơm.
Một đám người ở khoa cấp cứu lập tức vội vội vàng vàng đi theo sau Trương Dịch, không ngừng hỏi han.
Sau khi xảy ra chuyện này, bầu không khí trong bệnh viện có cảm giác cũng thay đổi.
Trên đường đi đến phòng ăn, tất cả các bác sĩ đều không tự chủ được mà đưa mắt nhìn Trương Dịch.
Có điều những người trước kia rất chủ động chào hỏi Trương Dịch bây giờ lại không dám.
Bởi vì bọn họ cũng không biết Trương Dịch rốt cuộc có nhận hối lộ hay không.
Bản thân Trương Dịch không giải thích, bệnh viện cũng không làm sáng tỏ, trong lòng mọi người ai nấy đều nghi hoặc.
Nhất là những đồng nghiệp không cùng khoa với Trương Dịch, những người không hiểu rõ về anh, hiện tại vẫn còn đang trong giai đoạn hóng chuyện ăn dưa.
Cho nên khi thấy Trương Dịch bọn họ đều có chút không biết nên đối diện với anh như thế nào.
Trong phòng ăn, một đám người ở khoa cấp cứu vây quanh bên cạnh Trương Dịch.
Còn các bác sĩ khác thì cố tránh mặt.
Mao Tiểu Viên liếc nhìn mấy bác sĩ ở khoa Nội Thận cố tình ngồi xa kia, tức giận nói: "Cái quái gì vậy? Một đám tiểu lâu la, lão tử còn không muốn ngồi cạnh bọn chúng đâu!"
"Đúng đấy, việc còn chưa điều tra rõ ràng mà bọn họ đã cố tình ngồi xa như vậy, rõ ràng là cố ý làm người ta buồn nôn!"
"Ta vừa nãy có để ý thấy Phan Phương dẫn đầu bọn họ ngồi xa một chút, Phan Phương này có ý gì chứ? Trương Dịch đâu có thù oán gì với cô ta?"
Mao Tiểu Viên hung hăng liếc về phía chỗ Phan Phương ngồi: "Ha ha, Phan Phương này, ai mà không biết cô ta là tay sai số một của Phan Hoành Thịnh, ngày nào cũng chủ nhiệm trước chủ nhiệm sau, coi Phan Hoành Thịnh như thánh sống vậy! Chậc chậc chậc, đoán chừng chính là muốn đạp Trương Dịch xuống, để Phan Hoành Thịnh lên làm trợ lý viện trưởng, thế là cô ta cũng có thể danh chính ngôn thuận làm quan ở khoa Nội Thận."
Tuy rằng đây là Mao Tiểu Viên đoán mò.
Nhưng cũng để anh đoán được bảy tám phần sự thật.
Đúng vậy.
Phan Phương sở dĩ giúp đỡ Phan Hoành Thịnh như vậy, không tiếc gây chuyện thị phi trong bệnh viện, hận không thể chụp cái mũ nhận hối lộ cho Trương Dịch cũng chính là vì lý do giống như Mao Tiểu Viên nói.
Cô ta đang chờ đến khi Phan Hoành Thịnh lên chức, khoa Nội Thận sẽ có một chỗ chủ nhiệm trống.
Với kinh nghiệm và thâm niên hiện tại của cô ta có lẽ còn chưa đủ để làm chủ nhiệm.
Cho nên, cô ta đang đợi vị trí Phó chủ nhiệm.
Trương Dịch vừa ăn cơm vừa liếc nhìn về phía khoa Nội Thận: "Chúng ta ăn cơm trước đi, so đo với chó làm gì."
Mao Tiểu Viên cười nhún vai, cố ý hướng về phía bên kia hét lớn: "Đúng vậy, người sao có thể ngồi ăn cơm cùng chó được chứ, các người nói đúng không ~"
Thanh âm rất lớn, rất nhiều bác sĩ xung quanh đều nghe thấy.
Nhưng bọn họ biết Mao Tiểu Viên nói không phải bọn họ, mà là những người ở khoa Nội Thận.
Phan Phương ngẩng đầu trừng Mao Tiểu Viên một cái, định mắng trả lại.
Nhưng nghĩ lại thôi vậy.
Tên Mao Tiểu Viên này, năng lực chuyên môn không ra gì, nhưng chửi người thì lại có một bộ.
Cô ta mắng không lại, dứt khoát coi như không nghe thấy.
Vả lại đám người khoa cấp cứu bọn họ cũng sẽ không nghênh ngang được bao lâu nữa!
Nghĩ như vậy, Phan Phương lại nhìn Trương Dịch bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Buổi chiều, Trương Dịch làm hai ca phẫu thuật, lúc ra khỏi phòng phẫu thuật thì trời đã tối.
Vừa về phòng đã nhìn thấy người nhà của Trần Quế Uyển, chính là con trai của bà lão bị COPD kia, tên đầu trọc Quang Đầu Nam.
Hắn đang đứng trong phòng làm việc của thầy thuốc nhìn đông nhìn tây, xem xét gì đó.
Trương Dịch đứng ở nơi cách đó không xa quan sát hắn một hồi.
phát hiện hắn đang nhìn lên trên?? Nhìn lên trên xem cái gì? Trần nhà sao?
Trần nhà có gì đáng xem?
Trương Dịch tiến đến: "Người nhà, anh có chuyện gì muốn tìm bác sĩ trực ban sao?"
Tên đầu trọc Quang Đầu Nam bị giọng nói đột ngột dọa cho giật mình.
Chỉ thấy hắn bỗng nhiên rụt cổ lại rồi nhìn về phía Trương Dịch: "A... ha ha, thì ra là bác sĩ Trương à, làm tôi giật mình... "
"Xin lỗi, tôi thấy anh đứng ở đây giống như đang chờ người, anh có việc gì sao? Buổi tối số lượng bác sĩ trực ban không nhiều như ban ngày, giờ này có thể sẽ tương đối bận, anh nói với tôi cũng được."
Quang Đầu Nam vội lắc đầu nói: "Không... không có gì, tôi chỉ... chỉ muốn lấy chút nước nóng thôi! Tôi không tìm được phòng nước sôi, nên muốn vào phòng làm việc xem có nước nóng không."
Nước nóng?
Phòng nước sôi?
Ha ha, nực cười!
Nước sôi ở trên trần nhà sao?
Rõ ràng là đang nói dối!
Có điều Trương Dịch cũng không vạch trần, kín đáo cong môi, cười chỉ đường cho hắn: "Bên kia, bên kia mới là phòng nước sôi."
"A ~ ha ha, tốt tốt, cám ơn bác sĩ Trương nhé, tôi đi lấy nước nóng đây ~!"
"Ừ, đi đi."
Chờ người đi xa, nụ cười trên mặt Trương Dịch mới dần dần tắt đi.
Người này, khẳng định có vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận