Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 613: Phi Phổ Tư nuốt không trôi khẩu khí này nha ~

"Chương 613: Phi Phổ Tư nuốt không trôi cục tức này nha~"
"Đúng vậy a! Chúng ta cũng mới nhận được tin tức thôi, nếu ngươi không tin thì gọi điện cho khoa cấp cứu Á Luân hỏi thử xem. Anh ta tận mắt thấy Trương Dịch bằng xương bằng thịt đó, haha, còn nói Trương Dịch là người Hoa đẹp trai nhất mà anh ta từng gặp nữa chứ."
Lúc này, Đạt Văn với vẻ mặt đầy kinh ngạc hỏi lại lần nữa, cứ như không tin: "Thật sao?! Trương Dịch thật sự đến Bệnh viện Đa khoa Ma Tư của chúng ta rồi ư?!"
"Chắc chắn là thật! Không chỉ có ở phòng cấp cứu thôi đâu, các bác sĩ khoa tim mạch cũng đang bàn tán chuyện này kìa."
Sau khi chấn kinh mất mấy giây, Đạt Văn vội hít sâu mấy hơi nói: "Trời ạ! Thần kỳ quá! Trương Dịch vậy mà đến Boston! Haha! Ta phải đi nói chuyện này với giáo sư Phi Phổ Tư mới được!"
Nói xong, Đạt Văn liền xoay người vội vàng đi tới phòng bệnh giám hộ. Hắn vừa ra ngoài chưa được mấy phút, vừa thay đồ cách ly xong thì lại phải mặc vào lần nữa.
Y tá phòng bệnh giám hộ thấy Đạt Văn vẻ mặt vội vàng như vậy, vốn còn định lên tiếng hỏi han, kết quả chưa kịp hỏi gì thì bóng dáng đã biến mất dạng.
Cửa phòng bệnh của Phi Phổ Tư, người nhà và các học trò khác vẫn còn ở bên trong, nhìn từ ngoài vào thì bên trong lại là một cảnh tượng vui vẻ hòa thuận.
Đột nhiên, Đạt Văn không thèm gõ cửa, cứ vậy mà xông thẳng vào. Vẻ mặt hệt như người trúng số độc đắc vậy, kích động tột độ.
"Bác sĩ Đạt Văn, chẳng phải anh đã tan ca rồi sao? Sao lại quay lại đây vậy? Còn có chuyện gì chưa nói với giáo sư Phi Phổ Tư à?"
Đạt Văn lập tức sải bước đến bên giường của Phi Phổ Tư, thở dốc mấy hơi xong mới nói với Phi Phổ Tư: "Giáo sư... Trương... bác sĩ Trương Dịch vậy mà đến bệnh viện của chúng ta! Nghe nói chiều nay ông ấy còn ở khoa cấp cứu cứu một bé trai bị tràn dịch màng tim!"
Lúc này! Phi Phổ Tư như có lò xo gắn sau lưng, vụt một phát bật dậy khỏi giường!
"Cái gì??! Ngươi nói ai đến bệnh viện của chúng ta rồi??!"
Đạt Văn nhắc lại lần nữa: "Là Trương Dịch đó ạ! Chính là vị bác sĩ Hoa Quốc đã tiếp nhận ca phẫu thuật từ xa mà ngài điều khiển đó!"
"Ôi trời ơi! Thật sao??! Ngươi chắc chắn là ông ta đến bệnh viện chúng ta rồi chứ??! Ngươi có thấy tận mặt không? Xác định đó chính là Trương Dịch sao?!!"
Đạt Văn lại khẳng định gật đầu: "Đúng vậy thưa giáo sư! Chính là ông ấy, vừa rồi Kelly và mấy người họ nói với con là Trương Dịch tuần này định đến bệnh viện của chúng ta để phẫu thuật. Đúng rồi, vừa rồi con nói với ngài là ca phẫu thuật ghép tim cho con gái Dịch tiên sinh đó..."
Nói đến đây Đạt Văn dừng lại một chút, Phi Phổ Tư cũng ngay lập tức phản ứng. Nhướn mày lên vẻ kinh ngạc, vội hỏi: "Ý của ngươi là, Dịch tiên sinh nói ông ta tìm chuyên gia trong nước đến phẫu thuật cho con gái, và chuyên gia đó... chính là Trương Dịch?!!"
"Không sai! Bên khoa tim mạch đã biết ca hậu phẫu sẽ tiến hành vào thứ hai tới... Trương Dịch sẽ trực tiếp phẫu thuật."
Nghe đến đây, Phi Phổ Tư há hốc mồm, định nói gì đó thì vết thương dưới bụng trái đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, ông chỉ có thể thở hổn hển.
Ôi uy, lên cơn rồi. Đau ch·ế·t mất!
Đương nhiên, ông là bác sĩ, ông biết tình trạng hiện tại của mình đã xem như là hoàn toàn thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm. Cho nên! Đau thì đau thế nào??! Dù sao thì ông cũng phải xuống giường! Cũng phải đi gặp Trương Dịch một lần! Ông muốn tận mắt nhìn thấy Trương Dịch! Nếu không thì trong lòng cứ cảm thấy khó chịu!
Thấy Phi Phổ Tư vén chăn lên định xuống giường, người nhà và học trò của ông ai nấy đều lo lắng.
"Ba, ba làm gì vậy? Ba tốt nhất đừng xuống giường chứ!"
"Đúng đó giáo sư, ngài đừng kích động, Trương Dịch đã đến rồi thì cứ đợi ngài khỏe lại rồi gặp cũng đâu muộn."
Đạt Văn cũng vội vàng đỡ Phi Phổ Tư rồi khuyên nhủ: "Giáo sư ngài đừng vội, Trương Dịch giờ đã rời đi rồi nhưng nghe nói mai sẽ lại đến bệnh viện kiểm tra trước khi phẫu thuật, nếu ngài thật sự muốn gặp Trương Dịch thì cứ sáng mai hoặc trưa mai đi. Chúng ta sẽ xuống khoa tim mạch hỏi thử, để họ hỏi xem Trương Dịch mấy giờ đến bệnh viện, có cơ hội sẽ sắp xếp gặp mặt."
Nghe Đạt Văn nói vậy, Phi Phổ Tư mới coi như bình tĩnh lại cơn kích động trong lòng.
"Được, nếu vậy thì cậu giúp ta hỏi bác sĩ khoa tim mạch đi. Dù sao thì, Trương Dịch này, ta nhất định phải gặp mặt một lần!"
Trương Dịch! Trước khi nói đến chuyện hắn có phải là thiên tài hay không thì không tính. Chỉ nói riêng ngày phẫu thuật từ xa đó... Vốn dĩ ca phẫu thuật đó do mình thực hiện, kết quả nửa đường ông bị thương nên Trương Dịch tiếp nhận, nhất thời danh tiếng của Trương Dịch đã vượt qua ông.
Trên toàn bộ diễn đàn nước Mỹ, tên vị bác sĩ Hoa Quốc này vậy mà chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã chiếm hơn phân nửa số bài đăng! Nói trong lòng ông không có chút ghen tị, không cảm thấy không thoải mái thì chắc chắn là nói dối.
Một cơ hội để thể hiện khả năng thao tác trực tiếp trước mặt nhiều người như vậy, lẽ ra nó phải là của Phi Phổ Tư ông! Nó là một cơ hội để Phi Phổ Tư ông có thể tỏa sáng danh tiếng quốc tế. Nó cũng là một cơ hội để thêm vào trang sử huy hoàng của cuộc đời ông thêm một nét chấm phá rực rỡ. Không ngờ a... Lại bị người khác cướp giữa đường. Cũng không phải Phi Phổ Tư đang trách móc Trương Dịch, chỉ là cục tức trong lòng đến giờ vẫn chưa thể nuốt trôi.
Thêm việc bên Bối Pháp Khoa Kỹ cũng hủy hợp đồng với mình, nghe nói còn quay đầu đi tìm Trương Dịch. Còn bệnh nhân của mình cũng quay đầu đi tìm Trương Dịch để phẫu thuật. Trong lòng ông có thể không thấy khó chịu sao??
Đương nhiên, nói khâm phục thì chắc chắn là có. Tuổi còn trẻ đã có thể mổ mù, tương lai là vô hạn. Nhưng mà... Ai! Cứ là trong lòng không thoải mái nha~! Buồn bực quá đi~! Nếu không tận mắt gặp mặt, không tận mắt thấy Trương Dịch thao tác thì có lẽ cục tức trong lòng ông còn lâu mới trôi xuống được!
Không bao lâu, bác sĩ khoa tim mạch cũng nhận được điện thoại của Đạt Văn. Đạt Văn vốn là đồ đệ của Phi Phổ Tư, hắn nói thế này, bác sĩ khoa tim mạch cũng biết đây nhất định là ý của Phi Phổ Tư. Phi Phổ Tư có địa vị rất cao ở Bệnh viện Đa khoa Ma Tư.
Rất nhanh, điện thoại đã gọi đến cho Trương Dịch. Dịch Minh Thịnh đưa cho Trương Dịch một cái điện thoại ở nước ngoài để thuận tiện liên lạc với nhau trong mấy ngày này. Giờ phút này, điện thoại đột nhiên vang lên. Trương Dịch còn tưởng rằng là Dịch Minh Thịnh, hoặc con gái của ông ta xảy ra chuyện gì, nên đang ăn cơm mà cũng cuống quít nhấc máy.
"Alo, xin chào, tôi là Trương Dịch." Sau khi nghe thấy giọng của đối phương, Trương Dịch hơi nhíu mày. "Anh là... Bảo Bột?" "Trưa mai sao? Sao thế? Có chuyện gì à?" "Giáo sư Phi Phổ Tư muốn gặp mặt tôi? Cùng nhau ăn cơm á??" Nghe Trương Dịch nói, Kim Chính Luân và Khang Ngạn Minh đều đặt đĩa xuống, ngẩng đầu nhìn Trương Dịch. Khá lắm!! Phi Phổ Tư chẳng phải trúng đạn sống chết chưa rõ sao? Sao bây giờ còn có thể đi tìm Trương Dịch ăn cơm? Điều gì đã khiến Phi Phổ Tư có động lực lớn như vậy vậy? Chẳng lẽ là tình yêu!? Khụ khụ~! Đùa thôi~
"Được rồi, vậy mai gặp." Trương Dịch cúp điện thoại sau vài câu ngắn ngủi. Chưa đợi Trương Dịch mở miệng, Kim Chính Luân và Khang Ngạn Minh đã đồng thanh hỏi: "Phi Phổ Tư muốn mời anh ăn cơm á?!" Trương Dịch gật đầu nhẹ. "Mang ta theo~" "Mang ta theo~"
Bạn cần đăng nhập để bình luận