Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 215: Lửa rồi lửa á! Trong vòng một đêm trướng phấn trăm vạn

Chương 215: Lửa rồi lửa á! Trong vòng một đêm, lượng fan tăng trăm vạn.
Kiên trì? Vẻn vẹn hai chữ liền khiến nội tâm Trương Dịch rung động rất nhiều, rung động đến nỗi hơn nửa ngày hắn không biết phải nói gì.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của Trương Dịch, Tô Hiểu Hiểu mím môi cười khổ rồi nói: "Bất quá, nói thật, con người ai cũng thực tế cả, ta cũng không ngoại lệ. Ta sẽ kiên trì, ta cũng không muốn từ bỏ. Nhưng ta chỉ có thể nói, ta sẽ kiên trì đến ngày mà ta không còn kiên trì được nữa thôi. Còn ngày đó là ngày nào thì chính ta cũng không rõ."
"Việc Lưu Lạc sinh ra không phải là do cậu ấy có thể lựa chọn, nhưng con đường sau này là do cậu ấy tự chọn mà. Tựa như lúc đầu cậu ấy đã nhảy sông tìm cái c·hết, nhưng bác sĩ Trương lại kéo cậu ấy về từ Quỷ Môn quan. Trong sâu xa, tựa như ông trời đã cho cậu ấy một cơ hội sống lại, muốn để cậu ấy sống sót thật tốt vậy. Ta thật hy vọng Lưu Lạc có thể mạnh mẽ kiên cường sống tiếp. Vì một người mẹ hoàn toàn không quan tâm mình mà đi c·hết thì thật không đáng. Không có tiền thì chúng ta có thể cố gắng k·i·ế·m tiền, dù sao tiền chạy t·h·ậ·n cũng có thể t·r·ả được. Không chạy thận được thì chúng ta có thể đổi sang lọc màng bụng. Dù sao, chỉ cần cố gắng thì luôn có cách để sống. Trên thế giới này còn có rất nhiều người đều rất vất vả, đều đang vì cuộc sống mệt nhọc bôn ba. Thậm chí có những b·ệ·n·h nhân th·ả·m h·ạ·i hơn Lưu Lạc vẫn đang kiên cường sống. Vậy tại sao Lưu Lạc lại không thể?"
Nhìn cô gái trước mặt, Trương Dịch cũng không ngờ nàng lại có suy nghĩ như vậy. Trong lòng Trương Dịch chỉ còn lại hai chữ kính nể. Thực sự, vì người không yêu mình, thậm chí chán gh·é·t mình mà đi c·hết thì quá uổng phí. Như vậy, không chỉ có lỗi với bản thân, mà còn thật x·i·n· l·ỗ·i với những người yêu thương mình. Tô Hiểu Hiểu và Lưu Lạc còn chưa kết hôn, nhưng cô gái này lại không rời không bỏ, ở bên cạnh chăm sóc Lưu Lạc.
Haizz!
Trương Dịch thở dài một hơi, nhìn Lưu Lạc đang nhắm mắt trên g·i·ư·ờ·n·g b·ệ·n·h, thầm nghĩ: "Lưu Lạc, nếu ngươi có thể nghe thấy thì tốt, nhìn xem Hiểu Hiểu nói tốt thế nào. Một cô gái tốt như vậy mà ngươi bỏ lỡ thì khác nào tạo điều kiện cho trai nhà khác à."
Sau đó, Trương Dịch cũng không nói gì thêm, rời khỏi phòng b·ệ·n·h. Dù sao, mình đã hứa giúp Tô Hiểu Hiểu rồi. Vậy thì giống như lời Trần Phương đã nói, thử mượn sức nóng lần này để giúp tuyên truyền một chút về bệnh tình của Lưu Lạc, hoặc là studio của Tô Hiểu Hiểu.
Sau khi về đến nhà, Trương Dịch nghĩ ngợi, bèn đăng ký một tài khoản trên Weibo và một tài khoản trên Douyin. Tên của cả hai tài khoản đều là "Bác sĩ Trương Dịch". Ai ngờ vừa nhập vào thì phát hiện tên này đã có người đăng ký mất rồi! ! Cái gì thế này? Còn có bác sĩ trùng tên trùng họ sao? Trương Dịch nhập chữ "Bác sĩ Trương Dịch" vào ô tìm kiếm thì tìm ra đến 256 tài khoản có tên tương tự! Có người tên là Bác sĩ Trương Dịch, có người tên là Soái ca Bác sĩ Trương Dịch, lại có người tên là Tôi chính là Bác sĩ Trương Dịch! Đồng thời, tài khoản có tên giống nhất đã có hơn năm vạn người hâm mộ! ! Trương Dịch thực sự buồn bực. Những người này rốt cuộc là cùng tên cùng họ với mình và cũng là bác sĩ thật, hay là chuyên môn giả mạo mình? Nếu là trường hợp trước thì còn đỡ. Nhưng nếu là trường hợp sau, Trương Dịch sợ có người lợi dụng danh nghĩa của mình để lừa bịp, như thế thì không ổn.
Suy nghĩ một hồi, Trương Dịch quyết định nhanh chóng đăng ký tài khoản đồng thời xác thực danh tính. Tên tài khoản mới của anh là "Bác sĩ Trương Dịch bình thường mà phổ thông".
Tài khoản được chấp thuận, Trương Dịch lập tức cầm điện thoại thu một đoạn video tự giới thiệu đơn giản. Bắt chước tên của ta, bắt chước nghề nghiệp của ta, mặt của ta chắc ngươi bắt chước không được đâu ha?
"Chào mọi người, tôi tên là Trương Dịch, đây là tài khoản tôi vừa mới đăng ký, cũng là tài khoản duy nhất. Về việc hôm nay có người bệnh bị ngâm nước cấp cứu và bị người dân xung quanh quay lại rồi lan truyền trên mạng, trước tiên, tôi xin cảm ơn mọi người đã yêu mến. Tiếp theo, tôi chỉ là một bác sĩ rất bình thường, cứu người là công việc chính của tôi. Hy vọng mọi người có thể bình tĩnh đối đãi, đừng quá quảng bá và khen tôi quá mức. Bác sĩ vốn dĩ cũng chỉ là một trong nhiều ngành nghề bình thường, không cần quá thần thánh hóa, tóm lại, vẫn là cảm ơn mọi người đã yêu mến, cảm ơn!"
Nói xong, Trương Dịch ấn nút tạm dừng, biên tập tiêu đề rồi đăng lên. Vừa đăng lên thì không có ai bình luận cả. Trương Dịch cho rằng mình tạch rồi! Cái hot search này còn đang treo trên bảng xếp hạng thời gian thực, vậy mà video của chính chủ đăng lên lại không ai xem... Như thế thì quá mất mặt mà ~! Chờ a chờ... Chờ đến hai tiếng sau mà vẫn không có ai xem... Trương Dịch nghĩ thầm: "Mấy người hâm mộ này, ai ai cũng nhận là vợ của tôi, là tiểu tam tiểu tứ của tôi à? Thế mà khi tôi thật sự xuất hiện thì chẳng có bóng người nào! Câu lạc bộ người hâm mộ sau vườn hiện tại có ba mươi sáu vạn fan hâm mộ! Vậy người đâu hết rồi?"
"Thôi, được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, đi ngủ thôi."
Lười biếng không để ý đến điện thoại nữa, Trương Dịch ngả đầu xuống giường rồi ngủ....
Sáng sớm hôm sau, Trương Dịch còn chưa đến cửa bệnh viện thì điện thoại đã reo lên. Xem xét thì hóa ra là Vương Hải Thanh gọi. Trương Dịch nhấc máy: "Thằng lớn con, tìm cha ngươi làm gì?"
Vương Hải Thanh: "Nha! Ngươi hot rồi kìa!!"
Trương Dịch: "Cái gì cơ?"
Vương Hải Thanh vội vàng nói: "Ngươi đăng video trên Weibo ấy, ngươi quên rồi à?! Sáng nay tôi mới lướt đến, bọn bạn trong nhóm đều nổ cả lên rồi, ha ha ha, ngươi mau vào xem thử đi."
Nghe Vương Hải Thanh nói vậy thì Trương Dịch mới nhớ ra! Mình tối hôm qua có đăng ký tài khoản Weibo và Douyin! Hơn nữa còn đăng một video! Lúc đó có ai bình luận đâu! Trương Dịch lập tức mở Douyin lên xem! Ôi mẹ ơi, lượng view tăng từ 0 lên hơn ba triệu trong một đêm! Lượt thích hai trăm tám mươi ngàn, bình luận năm mươi ngàn! Số fan phía sau hậu trường là tám trăm bốn mươi ngàn! Trong phần bình luận, tất cả đều gọi mình là soái ca, là lão công, lại có những người qua đường khen ngợi y thuật của mình.
Xem tiếp qua Weibo. Lượng chuyển tiếp và lượt thích cũng là hơn hai trăm ngàn, số fan phía sau hậu trường là bốn trăm ngàn! Xem ra, sau một đêm, Big Data đã hiển thị cho mọi người thấy tài khoản và video của mình.
Thú vị là, việc mình mở Weibo và Douyin lại còn riêng biệt nằm trên bảng hot search thời gian thực. Một cái xếp vị trí thứ hai mươi, một cái xếp vị trí thứ hai mươi tư.
Trong chốc lát, tâm trạng của Trương Dịch cũng khá hơn. Trước đó, anh cảm thấy những thứ lộ diện và lưu lượng này sẽ mang đến cho mình phiền phức không cần thiết. Nhưng nghĩ lại thì lời Trần Phương nói rất đúng. Lưu lượng và sự lộ diện đôi khi không nhất định là chuyện xấu. Chỉ cần dùng nó để làm những việc có ích, ví dụ như giúp đỡ những bệnh nhân thật sự cần, thì nghĩ lại cũng không có gì là không thể.
Tiếp theo, anh có thể chậm rãi kể cho mọi người nghe câu chuyện về Lưu Lạc. Một người giúp đỡ thì dù sao vẫn tốt hơn vài vạn, mười vạn người cùng giúp đỡ.
Vừa đến phòng làm việc, Trương Dịch vừa thay quần áo xong liền đi thẳng đến văn phòng Tiền Chính Cương.
Thấy Trương Dịch đến vội vàng như vậy, Tiền Chính Cương vội hỏi: "Sao thế Trương Dịch?"
"Viện trưởng Tiền, quỹ ngân sách công ích có thể cho bệnh viện chúng ta gọi một tên tiểu tử tên Lưu Lạc không? Không nhiều, chỉ cần tài trợ hai vạn tiền nằm viện là được."
Tiền Chính Cương hơi ngạc nhiên nói: "Lưu Lạc, chính là tên tiểu tử hôm qua mất tích muốn đi tìm cái c·hết đó đúng không?"
"Đúng, chính là cậu ta."
Tiền Chính Cương cười nói: "Cậu nói với tôi làm gì chứ? Tiền trong quỹ ngân sách công ích này đều là do cậu mà có, cậu tự quyết định là được. Hơn nữa, ngay từ đầu, khi làm tài khoản này, tôi cũng chỉ để bộ phận kỹ thuật cài đặt một quyền chi phối, người duy nhất có quyền chi phối này chính là cậu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận