Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 749: Y học con đường này y nguyên gánh nặng đường xa!

Giờ phút này, người nhà này hoàn toàn không có dáng vẻ ngông nghênh như lúc mới bước vào. Lý Bình Bình vốn còn có chút ghét nàng. Kết quả thấy nàng hiện tại đáng thương như vậy, cũng sinh lòng không đành lòng. Ai! Ngươi nói ngươi sớm đến bệnh viện nói không chừng còn có thể cùng người bệnh nói mấy câu. Hiện tại? Ai... Sợ là chỉ có thể từ biệt t·hi t·hể. Chỉ thấy người nhà này một bên k·h·ó·c một bên níu lấy vạt áo Trương Dịch. Thậm chí còn ngay trước mặt mọi người q·u·ỳ xuống trước Trương Dịch. Thái độ trước sau chuyển biến nhanh c·h·ó·ng, nhanh đến nỗi mọi người đều không kịp phản ứng, người phụ nữ này đã q·u·ỳ xuống. "Bác sĩ Trương, mau cứu hắn! Mau cứu hắn đi!" Người phụ nữ này cũng không ngốc. Có nhiều bác sĩ ở đây, thậm chí cả chủ nhiệm khoa cấp cứu cũng có mặt. Kết quả tất cả mọi người bao gồm cả người chủ nhiệm kia đều muốn nghe ý kiến của Trương Dịch. Vậy nghĩa là việc có tiếp tục c·ấp c·ứu hay không là do Trương Dịch có đồng ý gật đầu hay không. Trương Dịch nhanh chóng đỡ người nhà này dậy, mặt mày nặng nề nói: "Ngươi đừng k·h·ó·c, c·ấp c·ứu... Tiếp tục, nhưng ta cũng phải hết sức nghiêm túc giải thích với ngươi một lần nữa. Tình trạng của Triệu Tiểu Long rất tệ, cùng lắm chỉ c·ấp c·ứu thêm hai mươi phút, chúng ta cố hết sức mà vẫn không được, vậy cũng chỉ có thể tuyên bố t·ử v·o·ng." "Ta... ô ô ô... Không... Mau cứu hắn, ngươi mau cứu hắn đi!" Rất hiển nhiên, người nhà vẫn khó mà chấp nhận. Mới hơn ba mươi tuổi, đột nhiên cứ như vậy c·hết, thực sự đáng tiếc. Nhưng nhiều cơ quan suy kiệt đã là sự thật, dù là Trương Dịch ở đây cũng không thể thay đổi được. Nghĩ đến đây, Trương Dịch lại có chút cảm giác bất lực. Hắn vốn cảm thấy thực lực của mình đã tăng lên rất nhiều nhờ hệ thống hỗ trợ, đã được xem là tương đối mạnh. Nhưng trước những t·ậ·t b·ệ·n·h khó lường này, vẫn lộ ra không đủ năng lực. Quả nhiên, con đường y học đối với Trương Dịch vẫn là một chặng đường dài đầy gánh nặng. Nhìn người nhà đang k·h·ó·c rất thương tâm trước mắt, Trương Dịch chỉ có thể an ủi nàng: "Thật xin lỗi, ta cũng chỉ là người, không phải thần, cứu được ta nhất định sẽ cứu, cứu không được ta mong các người có thể nén bi thương." Nói xong, Trương Dịch liền đứng bên g·i·ư·ờ·n·g thay Lý Minh Lượng tiếp tục công việc c·ấp c·ứu. Khang Ngạn Minh nhếch môi, thấy Trương Dịch vẫn không muốn từ bỏ việc c·ấp c·ứu, vậy hắn cũng không tiện nói gì. Nếu dựa theo ý của Khang Ngạn Minh, việc tiếp tục c·ấp c·ứu người này cũng không có ý nghĩa gì. Nhịp tim tự chủ không thể khôi phục, dù có gắn ECMO vào cũng không có tác dụng gì. Thôi được rồi. Nghe Trương Dịch vậy. Kẽo kẹt kẽo kẹt. Bốn chân g·i·ư·ờ·n·g vẫn không ngừng phát ra tiếng ma sát. Tựa hồ đang kích t·h·í·c·h giác quan của người nhà kia, khiến nước mắt trên mặt nàng không ngừng rơi xuống. "Hắn ngoài ngươi ra còn có người nhà khác không? Cha mẹ của hắn đâu?" Lý Bình Bình vừa hỏi vừa đặt lại tập giấy thông báo trước mặt nàng. Lần này, người nhà kia cuối cùng cũng chịu ký tên. Nàng vừa ký vừa nghẹn ngào nói: "Cha mẹ hắn đã m·ấ·t từ lúc hắn mười mấy tuổi rồi, còn cô chú thì không thân lắm, người thân nhất chỉ còn bà nội ở quê. Ô ô ô... Nếu hắn c·hết, ta cũng không biết phải giải thích với bà nội thế nào... Hắn cũng xem như là do bà nội nuôi lớn, bà năm nay cũng gần tám mươi rồi. Ta không dám tưởng tượng bà nội sẽ ra sao khi biết tin này..." "Vậy ngươi có biết Triệu Tiểu Long bắt đầu đau bụng từ khi nào không? Ngoài đau bụng ra, hắn còn có biểu hiện gì khác không? Ví dụ như thỉnh thoảng bực bội, n·g·ự·c đau hay choáng váng gì đó?" Người nhà lắc đầu: "Không biết... Chúng ta đã c·h·i·ế·n t·r·a·nh l·ạ·n·h gần nửa năm nay, rất ít khi nói chuyện với nhau, mỗi ngày tan sở về chỉ nói được đôi ba câu rồi lại cãi nhau. Trước đây lúc chưa cãi nhau thì tôi cũng không nghe thấy hắn kêu đau bụng bao giờ, cũng không thấy có gì khó chịu khác... Ô ô... Sớm biết vậy tôi đã không trách hắn, năm ngoái hắn bị cắt giảm biên chế, kinh tế gia đình lập tức khó khăn hơn, tôi lại cứ luôn than vãn chê hắn kiếm ít tiền... Ban đầu hắn không cãi lại, sau này chắc tại tôi mắng nhiều quá nên hắn mới bắt đầu phản bác. Tính tôi thì không tốt, càng cãi thì càng hăng, đợt đó hai đứa tôi cứ cãi rồi đ·á·n·h nhau... Sau này thì cứ hễ mở miệng ra là lại cãi, thậm chí ngày nào cũng muốn đối phương mau c·h·ết cho rảnh nợ... Trời ơi, tôi thật sự hối hận quá. Bác sĩ, hắn mắc bệnh có phải là do cãi nhau không?" Lý Bình Bình lắc đầu: "Không hẳn, hiện tại chưa tìm ra nguyên nhân bệnh, không dễ đoán." "Sớm biết tôi nên để ý hắn nhiều hơn, ai ngờ hắn lại bị u... Mấy anh mau cứu hắn đi bác sĩ, nhất định phải mau cứu hắn!" Lý Bình Bình lại đưa khăn giấy cho nàng lau nước mắt, im lặng gật đầu. Sẽ cứu. Nếu bác sĩ Trương kiên trì, có khi sẽ có kỳ tích xảy ra. Chỉ đáng tiếc hỏi nãy giờ cũng không tìm ra được manh mối nào. Xem ra chỉ có thể chờ kết quả kiểm tra của hóa nghiệm vi thể. Kết quả xét nghiệm ở bệnh viện nhỏ này phải mất bảy ngày mới có. Ở các bệnh viện lớn hơn, do thiết bị khác nhau nên nhanh hơn, tầm hai, ba ngày là có. Cho nên hiện tại, việc Triệu Tiểu Long có bị ung thư tế bào dạng nhú hay không phải chờ hai ngày nữa mới có thể xác định chính xác được. Nhưng vấn đề quan trọng nhất bây giờ là bản thân Triệu Tiểu Long. Liệu hắn có thể trụ được đến lúc có kết quả hay không cũng là một câu hỏi khó. Phòng c·ấp c·ứu dần trở nên bận rộn hơn. Rất nhanh đã có thêm một bệnh nhân bị d·a·o n·h·ọ·n đ·â·m b·ị t·h·ư·ơ·n·g. Lúc vào đầu đã được băng bó kỹ nhưng người thì vẫn chưa tỉnh. Ở khoa cấp cứu này quá độ, xem trên lầu phòng nào có giường trống thì chuyển người lên khoa đó điều trị. Vừa hay người b·ị t·h·ư·ơ·n·g này chính là do mấy người nước ngoài kia băng bó cho. Bọn họ vừa đến đã thấy Trương Dịch đang c·ấp c·ứu. Surrey đi đến trước mặt Trương Dịch, tò mò lại nghi ngờ hỏi: "Bác sĩ Trương, bệnh nhân này có phải sắp không qua khỏi rồi không?" Lúc này Trương Dịch không có thời gian để trả lời hắn, Khang Ngạn Minh liền giúp Trương Dịch giải thích: "Cũng gần rồi, đã c·ấp c·ứu gần một tiếng đồng hồ." Khang Ngạn Minh dùng ngoại ngữ để nói, không ngờ người nhà kia lại nghe hiểu được. Lập tức nước mắt lại trào ra nhiều hơn. Một lần nữa q·u·ỳ gối xuống trước mặt Trương Dịch, dùng vẻ mặt sám hối lại tuyệt vọng nói: "Bác sĩ Trương, ông là thần y mà, l·à·m ơ·n hãy cứu Triệu Tiểu Long, cầu xin ông! L·à·m ơ·n ông!" Trương Dịch không đáp lời, chỉ nhìn hai đồ đệ bên cạnh: "Trước tiên đưa người nhà ra ngoài đi, phòng c·ấp c·ứu cần yên tĩnh." "Không... Không! Tôi không đi ra ngoài, tôi muốn ở lại nhìn hắn, xin ông đó bác sĩ Trương, mau cứu hắn đi!" Người phụ nữ không chịu đi, dù bị Lý Bình Bình kéo lại, nàng vẫn cứ gắt gao nắm chặt vạt áo Trương Dịch không buông. Hai đồ đệ vất vả lắm mới đưa được người ra ngoài, phòng c·ấp c·ứu mới rốt cục yên tĩnh trở lại. Chỉ là Triệu Tiểu Long vẫn không có dấu hiệu khôi phục nhịp tim tự chủ. Vẻ mặt Trương Dịch rất ngưng trọng, hắn suy nghĩ rồi quyết định thử lại lần nữa. Một lần cuối cùng! "Tiêm tĩnh mạch lợi nhiều thẻ một mũi, tiêm tĩnh mạch epinephrin một mũi, tiêm tĩnh mạch Labetalol một mũi!" Thử thêm một lần! Nếu lần cuối cùng vẫn không được. Vậy thì đành phải buông tay bệnh nhân, cũng buông tha cho bản thân mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận