Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 261: Bác sĩ này tốt bao nhiêu a, kia họ Trương quả thực không được

"Chương 261: Bác sĩ này tốt bao nhiêu a, kia họ Trương quả thực không được"
"Đi, ta không ở chỗ này khám bệnh! Nói không lại cái tên lang băm này! Chúng ta đi bệnh viện Nhị thôi!"
Nói xong, người cha trẻ tuổi liền dẫn vợ mình và con gái rời khỏi phòng.
"Ta..."
Trương Dịch đứng dậy, nhìn theo bóng lưng gia đình vô cùng lo lắng rời đi nói: "Ta đây là vì sức khỏe của các người mà, bệnh này chỉ cần có thể kiểm soát dưới 38 độ là không sao mà, nó không phải sốt thông thường đâu!"
Đáng tiếc gia đình kia không chịu nghe.
Họ chỉ tập trung tinh thần vào việc nghĩ con mình sốt cao, phải nhanh chóng hạ sốt, nếu không sẽ bị cháy não mất.
Hoàn toàn không hề nghĩ tới việc con mình sốt đến bao nhiêu độ thì nên dùng phương pháp nào để xử lý.
Bác sĩ hảo ý giải thích mà cũng không nghe.
Ôi! Thôi thì mặc kệ đi, chắc là do gia đình quá căng thẳng nên mới dẫn đến kết quả này.
Trương Dịch cũng không có cách nào khuyên nhủ, cũng không thể khuyên nổi.
Chỉ hi vọng con bé cuối cùng không có việc gì là tốt rồi.
Xe rất nhanh nổ máy.
Một chiếc xe màu đen từ từ biến mất ở cổng cấp cứu của Bệnh viện Thành phố.
Phía sau Trương Dịch, Cao Hãn và Thẩm Linh Nguyệt đều im lặng không nói gì.
Cả hai đều biết lúc này Trương lão sư bị người nhà phủ nhận còn bị mắng là lang băm, tâm trạng chắc chắn không tốt.
Cho nên hai người lén đẩy nhau một hồi lâu, Cao Hãn mới bị Thẩm Linh Nguyệt đẩy ra, sau đó mới rón rén tiến lên trước nói: "Trương lão sư, ngươi đừng nóng giận, người nhà kia chỉ là thấy ngươi còn trẻ nên không tin thôi. Bọn họ đâu biết ngươi là bác sĩ có tiếng của cả bệnh viện này đâu."
Thẩm Linh Nguyệt cũng gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, bệnh cấp cứu ở trẻ em này không dễ phát hiện, dù họ đến bệnh viện khác, bác sĩ ở đó cũng chưa chắc đã chẩn đoán ra. Nên Trương lão sư ngươi đừng để bụng... Họ chỉ là quá lo lắng thôi, đừng để trong lòng."
Trương Dịch quay đầu lại kinh ngạc nhìn hai người: "Hai ngươi làm gì thế? An ủi ta à??"
Hai người cùng gật đầu.
Đại ca, chúng ta an ủi rõ ràng như vậy chẳng lẽ không thấy được sao? ?
Trương Dịch cười xua tay nói: "Thôi đi, ta tức giận là tức giận thật đấy, nhưng không phải vì bọn họ mắng ta là lang băm mà tức. Mà là vì hai người này quá bảo thủ cổ hủ, không tin lời ta nói, dù ta có đưa bằng chứng ra họ cũng không tin! Ôi! Như vậy là làm chậm trễ việc điều trị của đứa trẻ đó. Cũng như Thẩm Linh Nguyệt nói, bệnh này rất dễ lẫn lộn với các loại sốt thông thường. Bác sĩ không có kinh nghiệm phong phú sẽ rất khó chẩn đoán được."
Cao Hãn nhìn chiếc xe biến mất nói: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Thôi được rồi, người đi rồi thì tùy bọn họ thôi, chỉ cần uống t·h·u·ố·c thích hợp, kiểm soát nhiệt độ ở khoảng 38.5 hoặc 38 độ là không sao cả."
Rất nhanh, một đêm ngắn ngủi trôi qua như vậy...
Một bên khác.
Bệnh viện Nhị.
Gia đình này đi đến văn phòng cấp cứu ban đêm của Bệnh viện Nhị.
Bác sĩ khám bệnh là một người gần bốn mươi tuổi, nhìn tuổi tác là biết lớn hơn Trương Dịch rất nhiều.
Vì thế, gia đình này vừa nhìn tuổi của bác sĩ cũng an tâm phần nào.
Quá tốt rồi, cuối cùng cũng có một bác sĩ lớn tuổi xem bệnh cho mình.
"Bác sĩ, con gái tôi sốt đi sốt lại, sốt đến 39 độ mấy rồi mà không hạ, phải làm sao đây?"
Vị bác sĩ kia vừa thao tác nhập liệu vào máy tính, vừa nói: "Bé bao nhiêu tuổi rồi? Trước đó có uống loại t·h·u·ố·c gì không? Có chảy nước mũi không, có bị n·ôn m·ửa không?"
Người nhà nhìn đứa bé trong lòng rồi nói: "Có uống Paracetamol dạng hỗn dịch rồi ạ, có bị tiêu chảy một chút, sau đó thì... Còn có hơi ho nữa. Bác sĩ mau giúp kê đơn t·h·u·ố·c truyền dịch hoặc t·h·u·ố·c uống cho cháu đi? Con gái tôi sốt cao mấy ngày nay rồi, tôi sợ cháy cả não mất!"
Người mẹ trẻ tuổi đã nói d·ố·i.
Thực tế là con cô ta không ho, nhưng vì sợ bị lặp lại trường hợp bác sĩ không cho kê t·h·u·ố·c giống ở Bệnh viện Thành phố, cho nên họ đã cố tình nói tình hình nghiêm trọng thêm một chút.
Bác sĩ kia xua tay, lấy cái nhiệt kế thủy ngân từ nách đứa bé ra xem rồi nói: "38.7 độ à, vẫn là hơi cao, nguyên nhân cảm sốt rất nhiều. Với lại, các người nói là sốt lại nhiều lần, trước cứ đi chụp X-quang xem phổi có bị viêm không đã. Sau đó đi làm xét nghiệm vi khuẩn, vi rút, ngoài ra còn phải lấy một ít m·á·u để xét nghiệm tổng quát nữa. Mà Khoa Nhi của bệnh viện hiện tại không có giường, đều hết chỗ rồi. Tí nữa các anh chị phải cho cháu truyền dịch ở phòng cấp cứu, chờ tình hình bớt một chút thì tôi có thể cho đơn t·h·u·ố·c về uống. Gần đây trẻ bị cảm nhiều quá, bệnh viện không nhận xuể, nên sốt như thế này chúng tôi ở trên cũng hết cách rồi."
Nghe xong những lời này người nhà không những không giận mà ngược lại còn rất vui mừng!
Bác sĩ này tốt thật! Vừa đến đã cho con truyền dịch, uống t·h·u·ố·c, lại còn muốn sắp xếp nhập viện nữa chứ! Đúng là một thầy t·h·u·ố·c tốt!"
"Được rồi, được rồi, sao cũng được, nghe bác sĩ sắp xếp ạ."
Trong mắt bác sĩ kia thoáng hiện lên một tia ý vị kỳ lạ.
Hắn nhìn đôi vợ chồng trẻ.
Thật là kỳ lạ mà? ? Con mình nhập viện mà còn vui mừng như vậy sao? Chẳng lẽ đầu óc có vấn đề sao? !
Rất nhanh, người nhà đã ôm con đi làm xét nghiệm.
Rạng sáng thì hầu như không ai xếp hàng.
Cho nên chỉ hơn mười phút là đã có kết quả.
Bác sĩ xem xong: "Ừm, phổi không có dấu hiệu viêm nhiễm rõ ràng, xem ra bé nhà các anh chỉ là bệnh nhẹ. Vậy được rồi, bệnh nhẹ thì tôi không khuyên truyền dịch mà sẽ kê t·h·u·ố·c uống cho các anh."
Người nhà liên tục gật đầu: "Vâng vâng, cho t·h·u·ố·c hạ sốt, k·h·áng v·i·r·u·s gì đấy bác sĩ, không thì tôi sợ không hiệu quả, Paracetamol kia uống cũng không ăn thua gì, nhà tôi còn cả đống đấy ạ."
Bác sĩ kia gật đầu: "Yên tâm, sẽ kê t·h·u·ố·c hạ sốt k·h·áng v·i·r·u·s cho."
Sau đó đã thấy vị bác sĩ này nhập tên t·h·u·ố·c, liều lượng, thời gian uống các kiểu lên máy tính.
In đơn t·h·u·ố·c ra, cả nhà mới lại thấp thỏm đi lấy t·h·u·ố·c.
Vừa đi vừa bàn luận:
"Nhìn xem, bác sĩ này kê đơn gì này, dung dịch k·h·áng v·i·r·u·s, viên nén Tiffy, bột sủi Paracetamol, rồi cả siro ho nữa chứ! Đúng là có trách nhiệm quá! Hơn hẳn cái ông họ Trương ở Bệnh viện Thành phố! "
"Đúng thế, Paracetamol uống không ăn thua còn bắt mình cứ tiếp tục dùng, đúng là lang băm! Không hiểu sao trình độ Bệnh viện Thành phố giờ lại thấp vậy, thế mà còn để một thanh niên không hiểu gì ra trực ca đêm nữa?"
Hai vợ chồng ôm con một đường lẩm bẩm rồi về nhà....
Ngày thứ hai, bốn giờ chiều, sau khi hết ca đêm Trương Dịch ngủ đến lúc này mới tỉnh dậy.
Rời g·i·ư·ờ·n·g làm vệ sinh cá nhân xong, liền định nấu chút gì đó để lót dạ.
Một mình cũng phải ăn cho ngon.
Làm trứng chiên cà chua, rau thơm xào t·h·ị·t bò, thêm một bát cơm trắng lớn.
Ăn uống xong, dọn dẹp nhà cửa, xem chút ghi chú, rồi thay quần áo thể thao, định ra ngoài chạy bộ tập luyện sức khỏe.
Vừa đến dưới lầu chung cư thì gặp mấy đứa học sinh tiểu học nghịch ngợm kia.
Trương Dịch định chạy nhưng không trốn thoát đám nhóc con mắt cú vọ này.
Quả nhiên, Trương Dịch vẫn bị đám nhóc con lôi kéo chơi đá bóng.
Buổi tối, chạy bộ 5km về đến nhà, Trương Dịch còn chưa kịp bước vào cửa đã thấy trước nhà mình có một cái thùng lớn.
Mở ra xem, thì ra là sầu riêng, một ít mận, anh đào và trái cây khác.
"Ừm? Ai để cái này vậy? ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận