Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 211: Thủy chung là chậm một bước

Bệnh viện Nhân Dân Thiên Hà.
Nhận được điện thoại, Triệu Xá vẫn còn hơi ngơ ngác.
"Nhảy sông tự sát?! Trời ạ, ngươi chờ đó, ta lập tức báo lại với chủ nhiệm Lữ!"
Cúp điện thoại, Triệu Xá vội vàng chạy đi tìm Lữ Tĩnh.
"Chủ nhiệm Lữ! Trương Dịch gọi điện thoại nói người bệnh khoa thận bị mất tích đã tìm được rồi! Có thể là ở gần cầu Du Lâm, nói là muốn nhảy sông tự tử!
Hắn bảo chúng ta phái xe đến gần cầu Du Lâm xem trước, nếu phát hiện thì còn kịp thời cấp cứu."
Lữ Tĩnh nghe xong, phất tay nói: "Vậy thì nhanh phái xe đi đi, còn ngẩn người ra đó làm gì!"
"A nha! Được!"
Triệu Xá lập tức quay đầu, dẫn theo y tá cùng tài xế xe cấp cứu cùng nhau lên xe.
Cùng lúc đó, Trương Dịch bên này cũng đang đi về hướng cầu Du Lâm.
Trên đường đi, cảnh sát và nhân viên giám sát của đồn công an vẫn luôn liên lạc với nhau.
Đúng lúc Trương Dịch bọn họ còn cách cầu Du Lâm khoảng hai ba cây số.
Nhân viên cảnh sát đồn công an đột nhiên nói: "Trần ca, tôi tìm thấy người kia rồi! Hắn đang ở cầu Du Lâm, vừa mới lên cầu!"
"Vừa mới lên cầu à? Đi, tôi biết rồi!"
Cảnh sát tên Trần ca đạp chân ga, cố gắng tăng tốc.
Ở ghế sau xe, hai cánh tay Tô Hiểu Hiểu nắm chặt lấy nhau, nhìn kỹ, các khớp ngón tay đều đã hơi trắng bệch.
Chỉ thấy nàng cúi thấp đầu lẩm bẩm: "Lưu Lạc, anh tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột, xin anh... thật sự xin anh..."
Cầu Du Lâm.
Cây cầu này xây cũng đã gần hai mươi năm.
Là một cây cầu bắc ngang sông Thiên Hà, nối liền thành nam và thành bắc.
Chính giữa là đường hai chiều ba làn xe, hai bên còn có làn xe cơ giới và lối đi bộ.
Không ít người dân thường cũng hay ra cầu hóng mát vào ban đêm.
Giờ phút này.
Dòng xe cộ qua lại và người đi bộ căn bản không ai để ý đến một thanh niên trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch như tro tàn.
Ánh mắt hắn trống rỗng lại bất lực.
Như người mất hồn, lảo đảo đi đến giữa cầu.
Phía dưới, là dòng sông rộng lớn và tĩnh lặng.
Mặt nước xanh biếc dưới ánh mặt trời lấp lánh sóng nước.
Trước đây, mỗi khi Lưu Lạc quan sát dòng nước này từ trên cao, trên người đều sẽ nổi da gà.
Sẽ có một loại sợ hãi xuất phát từ nội tâm.
Nhưng giờ phút này, trong lòng Lưu Lạc lại vô cùng bình tĩnh.
"Nếu như... Nếu như dòng sông trong veo này có thể gột rửa hết dơ bẩn và bệnh tật trên người ta, để ta có thể một lần nữa sống tốt, cũng chưa chắc là không thể mà..."
Lưu Lạc khẽ mở miệng, nói một câu thì thầm chỉ có gió thoảng có thể nghe thấy.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, dường như thật sự đáp lại lời của Lưu Lạc.
Sau đó, Lưu Lạc không còn do dự nữa, trèo lên mép ngoài cùng của lối đi bộ, chỉ còn chút nữa là sắp vượt qua lan can nhảy xuống.
Giờ phút này, xe cứu thương vì vượt hai đèn đỏ nên đã đến gần cầu Du Lâm trước Trương Dịch bọn họ.
Triệu Xá gọi điện thoại cho Trương Dịch.
"Alo Trương Dịch, tôi đến rồi mà không thấy ai muốn nhảy sông hết vậy?"
"Có! Các anh nhanh đến giữa cầu xem thử! Đồn công an báo là Lưu Lạc đã ở trên cầu rồi!"
"Cái gì? Đi, tôi đi ngay!"
Triệu Xá cúp điện thoại rồi lập tức cùng tài xế xe cấp cứu và y tá cùng nhau khiêng cáng cứu thương chạy về phía giữa cầu.
Nhìn thấy mấy nhân viên y tế mặc áo blouse trắng vội vã chạy về phía cầu, những người đi đường cũng nhao nhao tò mò.
"Làm sao vậy? Sao xe cứu thương lại tới đây?"
"Có phải trên cầu xảy ra tai nạn xe không?"
"Đi xem một chút, chúng ta hóng hớt chút đi!"
"Có khi nào có người muốn nhảy cầu tự tử không?"
"Ui chao biết đâu được! Tôi nghe nói trước đây có mấy người nhảy từ đây xuống chết đuối rồi đó."
Một vài người dân đi ngang qua cũng đi theo mấy nhân viên y tế chạy lên cầu.
Vừa vặn lúc này Trương Dịch bọn họ cũng đã đến hiện trường.
Trên xe, Tô Hiểu Hiểu đã gọi điện thoại cho bố mẹ mình.
Nói về chuyện Lưu Lạc muốn tự sát.
Bố mẹ Tô Hiểu Hiểu nghe xong cũng đang chạy về phía cầu Du Lâm.
Sau đó, cô lại gửi tin nhắn cho mẹ của Lưu Lạc, nói Lưu Lạc nghe thấy cuộc trò chuyện ngoài hành lang hôm qua nên đã nản lòng thoái chí, bây giờ đang nghĩ đến chuyện tìm chết, đang ở cầu Du Lâm muốn nhảy sông.
Đáng tiếc là tin nhắn đã gửi đi mà đến giờ vẫn chưa nhận được phản hồi.
Tô Hiểu Hiểu tức giận thu điện thoại lại.
"Tôi không nên trông cậy vào người phụ nữ đó có thể khuyên nhủ Lưu Lạc!"
Mấy người vừa xuống xe, đã thấy phía trước lối đi bộ bên phải của cầu đã có rất nhiều người tụ tập.
Vị cảnh sát đi cùng vừa thấy tình hình không ổn cũng lập tức gọi điện thoại cho đồn công an, để điều động cứu viện.
Trên lan can, Lưu Lạc cũng không nghĩ đến các bác sĩ của Bệnh viện Nhân dân Thiên Hà lại có thể đến nhanh như vậy.
Nhưng ngẫm lại cũng phải.
Sáng sớm lúc mình ra khỏi bệnh viện đã để tất cả tiền vào trong phong thư.
Mình không có đồng nào, cho nên chỉ có thể đi bộ tới.
Vậy nên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, rõ ràng mình mới đi đến cầu Du Lâm.
Mà các bác sĩ và y tá của bệnh viện đã phát hiện mình mất tích và tìm đến đây rồi.
Nhưng Lưu Lạc chỉ cười khổ.
Tìm đến thì có ích gì chứ.
Hắn vẫn muốn chết mà.
Tựa như đã tiến vào một cái ngõ cụt không lối thoát.
Hắn cho rằng chỉ có chết mới có thể giải thoát, mới có thể thoát khỏi đau khổ hiện tại!
"Đừng kích động! Đừng kích động Lưu Lạc! Anh... anh... anh tuyệt đối đừng nhảy nhé! Bạn gái anh sắp tới rồi! Anh đừng nhảy mà!"
Ngồi trên lan can, ánh mắt Lưu Lạc bình tĩnh, vốn đã chuẩn bị nhảy xuống, nhưng nghe Triệu Xá nói vậy lại do dự mấy giây.
Vừa vặn lúc này, Trương Dịch và Tô Hiểu Hiểu chạy tới.
"Lưu Lạc, anh đừng nhảy! Em không cho phép anh nhảy!" Tô Hiểu Hiểu xông lên trước hét lớn.
Ánh mắt Lưu Lạc dao động, có vẻ không dám đối mặt với cô, cúi đầu xuống rất thấp.
Tô Hiểu Hiểu nhìn người trước mắt tức giận quát: "Lưu Lạc anh nhìn vào mắt em đây! Em bảo anh không được nhảy anh có nghe thấy không!"
Chỉ thấy Lưu Lạc cúi gằm mặt, một tay vịn lan can, một tay nhìn xuống mặt sông.
Do dự một hồi, hắn cuối cùng vẫn là ngẩng đầu nhìn Tô Hiểu Hiểu một chút.
Chỉ một chút đó, cả hai người liền bắt đầu nghẹn ngào, nỗi đau khó nói thành lời lan tràn trong lòng hai người.
Tên cảnh sát kia thì lẳng lặng đi sang phía bên kia, muốn thừa dịp Lưu Lạc không chú ý mà kéo người từ phía sau xuống.
Kết quả một giây sau, chỉ nghe thấy Lưu Lạc khẽ nói: "Xin lỗi Hiểu Hiểu, em rất khó chịu... em không còn cách nào khác... thật xin lỗi..."
Nói xong, cả người Lưu Lạc liền nhảy lên!
Buông mình nhảy về phía mặt sông!
"Lưu Lạc!!"
Ở hiện trường, ngoài tiếng thét khản giọng của Tô Hiểu Hiểu ra, những người vây xem cũng vang lên từng tràng kinh hô!
"Ôi! Người nhảy xuống rồi kìa! Làm sao vậy trời!"
"Mau cứu người! Mau cứu người đi!"
"Mau xuống dưới vớt người lên đi!"
Người xem nhao nhao bàn tán xôn xao.
Cảnh sát kia vẫn là chậm một bước, ngay khi Lưu Lạc nhảy xuống chỉ kịp nắm lấy góc áo của Lưu Lạc.
Giờ phút này, người thì đã nhảy xuống, trong tay cảnh sát chỉ còn lại một góc áo ngắn màu trắng.
Sau khi kịp phản ứng, vị cảnh sát vội vàng cởi áo khoác và giày, chuẩn bị nhảy xuống cứu người.
Trước khi xuống nước, vị cảnh sát còn nói với mấy người Trương Dịch: "Các bác sĩ cứ ở trên bờ chờ, tôi sẽ cố hết sức đưa người lên."
Nói xong liền không do dự nhảy xuống sông.
"Cẩn thận đấy!"
Thấy cảnh sát nhảy xuống cứu người, lòng mọi người đều thót tim.
Tô Hiểu Hiểu thì ghé người lên lan can tuyệt vọng gào lên: "Lưu Lạc đồ khốn kiếp! Vì cái gì chứ, vì cái gì hả!"
Vừa nói, nàng vừa leo tay chân lên lan can.
Nàng cũng muốn nhảy xuống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận