Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 620: Hắn thật là cái thầy thuốc tốt!

Chương 620: Hắn thật là một thầy t·h·u·ố·c tốt!
Thấy tình hình không ổn, Trương Dịch lập tức bảo y tá bắt đầu bôi t·h·u·ố·c cho bé gái.
"Tiêm adrenalin 1mg tĩnh mạch!"
"Rõ!"
Lúc nguy cấp, chỉ còn cách dùng thêm một đợt thuốc hỗ trợ. Adrenalin là loại t·h·u·ố·c c·ấ·p c·ứ·u thiết yếu, cũng là 't·h·u·ố·c kích t·h·í·c·h' tim.
Rất nhanh, thuốc được từ từ bơm vào mạch m·á·u của bé gái...
Một giây, hai giây, ba giây...
Cuối cùng!
Ba giây sau, tim đập!
Nó đập rồi!
Thịch! Thịch! Thịch!
Giống như có một sinh m·ệ·n·h mới vậy! Từ nhịp đập yếu ớt dần chuyển sang mạnh mẽ, nhịp nhàng, điều này chứng tỏ ca phẫu thuật thành công!
'Phù' !
Trong chốc lát, tất cả mọi người trong phòng phẫu thuật thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ!
Cảnh tượng này khiến Kim Chính Luân đổ mồ hôi trán.
Không nói đâu xa, đây là ca phẫu thuật đầu tiên của Bệnh viện Hiệp Hòa tại Bệnh viện Tổng Ma Tư này!
Bệnh viện Hiệp Hòa đại diện cho điều gì? Là trình độ chữa b·ệ·n·h cao nhất của Hoa Quốc.
Còn Bệnh viện Tổng Ma Tư cũng là đại diện cho trình độ chữa b·ệ·n·h cao nhất của nước họ, thậm chí còn thuộc hàng đầu thế giới.
Việc phẫu thuật ở đây mà thất bại thì dù có làm m·ấ·t mặt Hiệp Hòa thì hắn cũng không sao, nhưng mà làm m·ấ·t mặt Hoa Quốc thì hắn có tội lớn!
Cũng may...
Nghĩ đến đây, Kim Chính Luân lại ngước nhìn Trương Dịch.
May mà có Trương Dịch! Dù là thao tác hay sự quyết đoán, hắn đều hoàn toàn xứng đáng là người mổ chính.
Phòng quan s·á·t trên tầng hai.
Nhìn bé gái nhịp tim khôi phục, thậm chí chỉ số trên máy đo điện tim cũng dần tăng lên đến gần mức bình thường, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trước đó tim của bé gái dị dạng rất nghiêm trọng, sự tải trọng của tim vốn có và tim mới ghép hoàn toàn khác nhau.
Mọi người thật sự lo lắng rằng tim vừa ghép xong sẽ không chịu nổi, ca phẫu thuật sẽ thất bại, nhưng xem ra ca phẫu thuật này đã thành công mỹ mãn!
"Giáo sư, ca phẫu thuật thành công rồi!"
Sau lưng Phi Phổ Tư, mấy đệ tử của ông phấn khích nói.
Phi Phổ Tư gật đầu cười: "Ta vẫn còn mắt mà!"
Trong phòng quan s·á·t tầng hai, không ít bác sĩ đang xì xào bàn tán, một phần là chưa thỏa mãn. Trong thời gian ngắn như vậy mà hoàn thành ca phẫu thuật ghép tim khó như vậy, Bệnh viện Tổng Ma Tư của họ e rằng không tìm được người thứ hai.
Thậm chí cả chủ nhiệm khoa tim mạch Giản bác sĩ cũng không làm được.
Hai là chấn kinh!
Chấn kinh khi ở Hoa Quốc lại có t·h·i·ê·n tài như thế này!
"Đạt Văn, đi thôi, đẩy ta ra ngoài."
Một lát sau, Phi Phổ Tư mới lên tiếng.
...
Ca phẫu thuật thành công, bé gái đã hồi phục.
Trên bàn mổ, Trương Dịch khâu thêm một lớp nữa, cho đến khi toàn bộ l·ồ·ng n·g·ự·c được khâu xong thì trong phòng phẫu thuật mới vang lên tiếng vỗ tay.
Trương Dịch ngẩng đầu lên, khẽ gật đầu với mọi người: "Cám ơn!"
"Ê Trương bác sĩ, cậu nói cám ơn làm gì? Cậu được chúng tôi tán thưởng là đúng rồi mà!" Bảo Bột dùng khuỷu tay huých Trương Dịch, cười ha hả nói. Trong mắt còn có vẻ kính nể và ngưỡng mộ. Có thể nói là toàn bộ phòng phẫu thuật, bao gồm cả các bác sĩ ở tầng hai, không ai là không bị thần phục sau khi xem xong ca phẫu thuật của Trương Dịch!
Tóm lại bằng một chữ: Trâu!
Hai chữ: Quá trâu!
Sau khi phẫu thuật xong, bé gái được đưa vào phòng ICU để theo dõi, lúc Trương Dịch ra khỏi phòng phẫu thuật thì người nhà của bé gái hầu như cũng đã đi theo đến ICU.
Chỉ còn lại một mình Dịch Danh Thịnh chờ ở đó.
Giữa đám người ngoại quốc, ông lại càng trở nên nổi bật.
"Dịch tổng, yên tâm đi, ca phẫu thuật rất thành công."
Trương Dịch, Kim Chính Luân và Khang Ngạn Minh tiến lên chào hỏi ông.
Dịch Danh Thịnh quay đầu nhìn Trương Dịch, vẻ k·í·c·h· đ·ộ·n·g trong mắt dường như vẫn chưa tan. Lúc nãy ca phẫu thuật thành công thì y tá đã báo tin trước cho người nhà rồi. Giờ phút này, Trương Dịch dường như vẫn còn thấy được một chút lệ quang nơi khóe mắt người cha này.
"Trương bác sĩ! Tôi vừa nghe y tá nói... tôi... cảm ơn anh! Cám ơn anh nhiều lắm! Nếu không có anh, con gái tôi có lẽ không còn nữa, thật sự rất cám ơn anh! Anh yên tâm, tiền phẫu thuật tôi sẽ trả gấp đôi cho anh!"
Sau khi k·í·c·h· đ·ộ·n·g, Dịch Danh Thịnh lấy luôn ra một chiếc thẻ từ trong túi.
Không đợi Trương Dịch lên tiếng, ông nói ngay: "Trong thẻ này là năm triệu! Mong anh đừng chê ít, đây là tấm lòng lớn nhất của tôi! Anh đã cứu con gái tôi, mà tôi là người làm ăn nên sau này cũng không giúp gì được anh, tôi cũng không hiểu về y học, nên tôi chỉ có thể trả anh đầy đủ tiền t·h·ù lao! Cám ơn anh, Trương Dịch!"
Vừa nói, ông vừa đưa thẻ vào tay Trương Dịch.
Một bên, Kim Chính Luân và Khang Ngạn Minh ước ao đến nỗi nước mắt sắp chảy ra khóe miệng!
Trời đất ơi!
Làm phẫu thuật được năm triệu?!
Thật là ước ao c·h·ế·t đi được mà!
Hai vị lãnh đạo trố mắt nhìn nhưng Trương Dịch vẫn không vội nhận.
"Dịch tổng, con gái anh hiện vẫn chưa qua khỏi nguy kịch, số tiền này tạm thời tôi chưa nhận. Tôi hiểu lòng cảm kích của anh, cũng cám ơn anh đã cho tôi nhiều tiền phẫu thuật như vậy.
Nhưng... ngay từ đầu chúng ta đã nói rõ tiền phẫu thuật là một triệu, mà Dịch tổng anh đã hào phóng như vậy, vậy thì bốn triệu còn lại anh có thể quyên cho quỹ c·ô·n·g ích của tôi được không? Thế nào?
Tôi không tham lam, bao nhiêu tiền phẫu thuật là bấy nhiêu.
Mà tôi cũng không thiếu tiền, nếu như anh đồng ý, quyên số tiền này ra, có lẽ... có thể giúp được những em nhỏ mắc b·ệ·n·h tim nhưng không có tiền phẫu thuật ghép tim?"
Trương Dịch vừa dứt lời, Dịch Danh Thịnh càng thêm tán thưởng trong mắt.
Nghe danh bác sĩ Trương là một lương y hiếm có, không chỉ giỏi y thuật mà còn có lòng nhân ái, tự tay thành lập một quỹ c·ô·n·g ích?
Hôm nay gặp mặt quả nhiên là thật!
Trên đời này, thật sự có người từ chối bốn triệu? Ai mà không thích tiền chứ? Ai mà ch·ố·n·g đỡ được sức hút của đồng tiền?!
Thế nhưng, Trương Dịch đúng là đã c·h·ố·n·g đỡ được! Thậm chí còn để ông đem tiền đi quyên góp?
Ừm!
Không sai!
Thầy t·h·u·ố·c tốt, hắn thật sự là một thầy t·h·u·ố·c tốt!"
"Được, nếu bác sĩ Trương đã nói vậy, thì tôi sẽ quyên bốn triệu đó cho quỹ c·ô·n·g ích của anh!"
Dịch Danh Thịnh lập tức đồng ý một cách rất thoải mái.
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, Kim Chính Luân và Khang Ngạn Minh bên cạnh tuy kinh ngạc với lựa chọn của Trương Dịch nhưng họ cũng hiểu.
Đây là Trương Dịch mà.
Nếu một ngày hắn không như vậy thì bọn họ mới thấy kỳ lạ.
...
Phẫu thuật xong, Trương Dịch quay về khoa tim mạch và dặn dò Bảo Bột cùng những người khác.
Dù sao bé gái cũng nằm viện ở bệnh viện của họ, ca phẫu thuật dù tốt đến mấy mà không chú ý hậu phẫu thì bệnh nhân cũng không thể xuất viện khỏe mạnh được.
Hiện tại toàn bộ khoa tim mạch của Bệnh viện Tổng Ma Tư đã là mê đệ của Trương Dịch.
Trương Dịch nói gì, đám người đó cũng gật đầu như gà mổ thóc.
Vâng vâng vâng~ Trương Dịch đại lão nói cái gì cũng đúng~ Vì bé gái vẫn còn trong phòng ICU, chưa thoát khỏi nguy hiểm. Trương Dịch mang thái độ nghiêm túc có trách nhiệm, quyết định đợi cô bé hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm rồi mới về nước.
Ngay lúc Trương Dịch và mọi người chuẩn bị rời bệnh viện về k·h·á·c·h sạn nghỉ ngơi, Phi Phổ Tư lại xuất hiện ở cửa phòng làm việc của khoa tim mạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận