Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 236: Tham gia cũng không tìm tới chảy máu điểm? Thật sự là tà môn

Chương 236: Tham gia rồi mà vẫn không tìm ra điểm chảy máu? Đúng là tà môn! Tìm siêu âm là vì muốn xem, có thể dùng kỹ thuật siêu âm để tìm ra điểm chảy máu ở bụng và toàn bộ ruột hay không. Còn việc hội chẩn với khoa khác, thì là hành động bất đắc dĩ cuối cùng. Nếu như ngay cả siêu âm cũng không tìm thấy điểm chảy máu, thì chỉ có thể làm tham gia kiểm tra, cái này là vào phòng phẫu thuật, tiêm thuốc cản quang, dưới sự trợ giúp của tia X, xem mạch máu nào bị rò. Cái này thuộc dạng kiểm tra có xâm lấn, thực sự không còn cách nào mới chọn làm vậy. "Lại để cho kho máu mang hai trăm ml máu tới." Bên người bệnh, nếu máu cứ chảy không ngừng, chắc chắn phải truyền máu liên tục cho đến khi tìm được điểm chảy máu. Nếu không mạng không gánh nổi. Rất nhanh, bác sĩ siêu âm đã đến. Sau khi tìm kiếm một lượt ở bụng và toàn bộ đường ruột, vẫn không phát hiện ra gì. Ngược lại còn phát hiện ra một vấn đề khác. Đó là người bệnh nữ trẻ tuổi này lại còn có sỏi mật? Sỏi ở ống mật chủ, vị trí sỏi còn rất gần gốc tụy. Ống mật và ống tụy đều có dấu hiệu giãn nhẹ. Bất quá sỏi vẫn còn rất nhỏ, chỉ 0.3 centimet, thuộc loại sỏi khá ổn định. Vì thế, Triệu Xá chỉ liếc kết quả rồi để sang một bên. Sỏi mật không liên quan nhiều đến việc xuất huyết đường tiêu hóa. Siêu âm không được... Vậy thử chụp CT tăng cường xem sao? Gia quyến mặt lạnh tanh, muốn nổi giận nhưng vẫn nể tình bệnh tình của con gái mà chấp nhận. Rất nhanh, kết quả CT cũng có, toàn bộ ổ bụng đều không thấy điểm chảy máu, trừ sỏi mật. Điều này khiến Triệu Xá hoàn toàn hết cách. "Chỉ có thể tìm đến khoa tham gia." Chỉ có điều cái xét nghiệm này đắt hơn so với siêu âm, nội soi dạ dày các loại. Dù sao cũng phải vừa chụp X quang vừa làm kiểm tra. Người nhà nghe xong, không nhịn được mà bộc phát! "Bệnh viện to như vậy của các người, kiểm tra nửa ngày mà không có kết quả gì thế hả! Tiền của chúng tôi không thể ném xuống sông được! Nội soi dạ dày, nội soi ruột, siêu âm, CT làm hết rồi! Sao một chút tác dụng cũng không có vậy! Các người đây không phải đang lừa tiền bằng mạng người đấy hả! Con gái tôi như thế này rồi, các người còn không mau chóng tìm ra nguyên nhân bệnh sao!" Đối mặt với cơn giận dữ của người nhà, Triệu Xá chỉ có thể im lặng nhẫn nhịn. Đôi khi bác sĩ không phải là vạn năng. Bọn họ không có mắt thần, không thể vừa đến đã tìm ra chính xác nguyên nhân bệnh. Nhất là nghĩ đến trường hợp bệnh nhân này, chảy máu không rõ nguyên nhân. Lượng máu mất lại nhiều, theo lẽ thường thì hướng suy nghĩ của Triệu Xá là đúng, phải ưu tiên nghĩ đến xuất huyết đường tiêu hóa dưới. Nhưng cô gái này hình như cố tình không đi theo lẽ thường. Đã làm hết các xét nghiệm có thể rồi mà vẫn không tìm ra nguyên nhân. Có đôi khi tự mình chuốc lấy phiền phức là vì nó cũng giống như điều tra vụ án, cần phải cẩn trọng tỉ mỉ, không bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào thì mới có thể tìm ra "hung thủ". Đối mặt với sự phẫn nộ của người nhà, Triệu Xá đành kiên trì đảm bảo: "Yên tâm, cứ làm tham gia kiểm tra thì sẽ biết mạch máu nào đang chảy máu ngay thôi." Gia đình lúc này mới nửa tin nửa ngờ đi nộp thêm một ngàn tiền phí kiểm tra. Rất nhanh, bác sĩ khoa tham gia đưa người bệnh lên phòng phẫu thuật tham gia ở tầng trên. Để thực hiện một ca kiểm tra tham gia đơn giản. Tiêm trực tiếp thuốc cản quang vào toàn thân, rồi quan sát bằng hình ảnh X quang. Hơn hai mươi phút sau, bác sĩ tham gia gọi điện thoại tới. Nghe kết quả, Triệu Xá nhíu chặt mày, không dám tin hỏi: "Cái gì? Không thể nào? Tham gia... tham gia rồi cũng không tìm ra nguyên nhân?!" Lần này Triệu Xá thực sự hết cách rồi. Trong thời gian ngắn ngủi hơn một tiếng, hắn đã dùng hết kiến thức đã học, cùng với tất cả kinh nghiệm có được trong mấy năm khám cấp cứu này. Các xét nghiệm cần làm đều đã làm nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân. Thật là quá tà môn! Rất nhanh, cô gái lại được bác sĩ tham gia đưa trở về. "Không được, không tìm thấy, không phát hiện một chút mạch máu nào chảy máu. Bất quá ta quan sát một chút thì hình như cô gái này tạm thời không chảy máu nữa." Triệu Xá sững sờ: "Ừm? Không chảy máu nữa rồi sao?" Vừa nói, hắn vừa lật tấm ga giường ra xem, tấm đệm mới thay cũng thực sự không còn nhiều vết máu. So với vũng máu lớn lúc trước, cái này thực sự ít đi rất nhiều. Máu chảy ít đi, chứng tỏ tình trạng bị choáng đã tạm thời ổn định. Nhưng nỗi lo lắng trong lòng Triệu Xá lại không hề giảm đi chút nào. Vấn đề cốt lõi vẫn là một, đó là vẫn chưa tìm được điểm chảy máu. Tạm thời không chảy máu, có thể là do bản thân người bệnh tự cầm lại được. Nhưng lỡ đâu lát nữa lại chảy máu thì sao? Nhỡ lượng máu chảy ra lại nhiều hơn thì sao? Tình hình đó chẳng phải càng nguy hiểm hơn hay sao? Thật sự quá kỳ quái. Càng nghĩ càng thấy tà môn! Tại sao lại không tìm ra điểm chảy máu được nhỉ? Đúng lúc này người nhà lại tới hỏi. "Bác sĩ thế nào rồi? Anh nói cái tham gia kiểm tra đó có kết quả thế nào? Rốt cuộc con gái tôi chảy máu ở chỗ nào vậy?" Triệu Xá có chút khó khăn, nhưng vẫn nói sự thật: "Tình huống của con gái anh chị quá đặc biệt, bác sĩ tham gia chiếu X quang rồi mà cũng không phát hiện ra điểm chảy máu nào. Bất quá tin tốt duy nhất là điểm chảy máu của con gái anh chị đã tạm thời ngừng lại. Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn phải tiếp tục tìm điểm chảy máu, để phòng lần sau lại đột ngột chảy máu." Nghe xong, sắc mặt của người nhà ngày càng nặng nề. Cha của cô gái lúc này chỉ vào mũi Triệu Xá mắng: "Anh là cái thá gì vậy! Chúng tôi đã nộp mấy ngàn bạc mà kết quả là không tìm được nguyên nhân? Bệnh viện thành phố các anh nuôi lắm lang băm vậy làm gì? Hả? Một lát thì bảo nội soi dạ dày có kết quả, một lát lại nói nội soi ruột ra kết quả, cuối cùng ngay cả kiểm tra tham gia cũng làm một tràng mà tốn nhiều tiền như vậy! Có cái rắm gì đâu? Chẳng phải là nói con gái tôi hiện tại vẫn đang ở trạng thái sống chết chưa rõ sao? Tiền của chúng tôi đâu phải từ trên trời rơi xuống! Hôm nay anh nhất định phải cho tôi một lời giải thích! Nếu không anh đừng hòng đi!" Chậm trễ không thấy kết quả, cha của cô gái cũng không kìm nén được sự bất an và kinh hoảng trong lòng. Sau nhiều lần dồn nén oán khí, cuối cùng đã bộc phát với Triệu Xá. Lúc này là gần mười giờ tối. Ở khoa cấp cứu không có nhiều người, ngoài những bệnh nhân trong phòng cấp cứu, cũng chỉ lác đác mấy người đang khám bệnh tại phòng khám cấp cứu. Giờ phút này, nghe thấy tiếng ồn ào bên phòng cấp cứu, những người này đều nhao nhao chạy đến xem náo nhiệt. Triệu Xá cũng bị gia quyến hỏi đến mức nhất thời không biết nói gì. Rất nhiều kiểm tra thực ra là nhất định phải làm, nếu không sẽ không có kết quả. Nhưng cô gái này cũng quá kỳ lạ, làm rồi mà vẫn không tìm ra kết quả? Đối mặt với sự chất vấn của người nhà, Triệu Xá tuy cảm thấy ấm ức nhưng cũng chỉ có thể cố gắng giải thích: "Bệnh tình của con gái anh chị rất phức tạp, các thủ đoạn thông thường khó có thể tìm ra kết quả. Hay là thế này đi, anh chị đừng vội, đợi một bác sĩ khác trong khoa chúng tôi ra khỏi phòng phẫu thuật, tôi sẽ nhờ anh ấy giúp anh chị xem qua. Anh ấy là trợ lý chủ nhiệm khoa, y thuật rất cao siêu, anh ấy chắc sẽ có cách." Người nhà liếc xéo Triệu Xá rồi nói: "Tôi không quan tâm anh là trợ lý hay không trợ lý! Chúng tôi làm nhiều xét nghiệm như vậy, tiền cũng bỏ ra rồi, nếu con gái tôi có chuyện gì thì tôi chỉ đích danh tìm anh!" Một bên, mẹ của cô gái ngược lại không nói gì, chỉ hỏi: "Vậy cái anh trợ lý kia bao giờ phẫu thuật xong vậy? Chúng tôi đang rất gấp đây." Triệu Xá nghĩ một chút rồi nói: "Anh chị đợi một lát, tôi sẽ gọi điện thoại đến phòng phẫu thuật hỏi xem."
Bạn cần đăng nhập để bình luận