Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 859: Chỉ có thời gian một tiếng

"Đủ rồi! Ngươi muốn đập đầu chết ở chỗ khám gấp của chúng ta phải không?” Giọng Trương Dịch lạnh băng, cũng không mềm lòng vì mấy cái dập đầu của Lục Cao. Quần chúng vây xem xung quanh cũng không rên một tiếng, lặng lẽ nhìn Trương Dịch. Hiện trường, chỉ có thể nghe thấy tiếng nức nở từng đợt của Lục Cao vang vọng xung quanh. Hắn nghẹn ngào nói: “Trương Dịch… Ngươi giúp ta đi, ngươi muốn ta làm gì cũng được, ngươi mau cứu cha ta đi! Ta biết ngươi nhất định có thể cứu cha ta! Ta van ngươi!” Nhưng mà, Trương Dịch cũng không trả lời hắn, chỉ quay người về phía phòng khám bệnh. Thấy vậy, mọi người đều cho rằng Trương Dịch không muốn giúp. Lục Cao quỳ trên mặt đất, tuyệt vọng nhìn theo bóng lưng Trương Dịch mà hô lớn: “Trương Dịch! Ta van ngươi!” Chỉ nghe Trương Dịch bỗng nhiên nói vọng lại mà không quay đầu: “Đi theo ta.” Trong nháy mắt, mắt Lục Cao sáng lên! Cả người chấn phấn. Có hy vọng! Có hy vọng! Hắn vội vàng chật vật bò dậy lảo đảo theo sau Trương Dịch. Vừa rồi dập đầu thật mạnh, bây giờ vừa đứng dậy đã thấy đầu óc quay cuồng. Nhưng hắn không thể ngã! Hắn còn phải xin Trương Dịch đi phẫu thuật! Rất nhanh, hai người đã đi tới cửa phòng khám của Trương Dịch. Những người nhà vây xem, ba tùy tùng của Trương Dịch và mấy bác sĩ ở phòng khám cũng đều đi theo sau. Chủ yếu là để bảo vệ Trương Dịch. Sau vụ Kim Chính Luân, toàn bộ bệnh viện Hiệp Hòa từ trên xuống dưới đều rất nhạy cảm với những vụ việc kiểu này. Sợ có bệnh nhân nào không vừa ý lại đến ám sát. Nhất là bác sĩ như Trương Dịch đang đứng đầu sóng ngọn gió. Lúc này, trước mặt lại còn có một đối thủ hận không thể đẩy Trương Dịch xuống địa ngục. Những người ở phòng khám gấp sao có thể yên tâm? “Răng rắc” Cửa phòng khám bệnh bị Trương Dịch mở ra, hắn dẫn đầu đi vào. Lục Cao không hiểu ra sao, đuổi theo, bất an hỏi: “Trương Dịch… Có phải ngươi đồng ý cứu ba ta không?” Trương Dịch không trả lời, chỉ đi thẳng đến chỗ con gấu bông. Sau đó thuận tay gỡ mắt gấu bông ra. Một chiếc camera mini hiện ra. Lục Cao lúc này mới biết. Thì ra đây là chứng cứ của Trương Dịch! Thì ra tất cả những gì bọn họ đã làm, Trương Dịch đều biết rõ. Gã đầu trọc cứ tưởng đã tìm được chỗ không có giám sát để đưa hối lộ, thật ra bên trong đã có một con gấu bông gắn camera chờ sẵn. Lúc này, Lục Cao mới hoàn toàn hiểu mình ngu xuẩn đến mức nào. Cứ tưởng mình rất giỏi, cứ tưởng mình có quyền thế có thể nắm giữ tất cả. Thật không ngờ, mình giống như kẻ ngốc vậy. Kẻ bị nắm thóp từ đầu đến cuối không phải là Trương Dịch. Mà là Lục Cao hắn... Nhưng, Trương Dịch lấy camera này ra là muốn làm gì? Muốn cho mình xem cái gì sao? Chỉ thấy Trương Dịch lấy thẻ nhớ ra khỏi camera. Đây là cái camera Trương Dịch tự thay mới vào lần trước. Lúc đầu Trương Dịch cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn bảo vệ mình. Nhỡ đâu sau này lại có người đến vu oan giá họa cho mình thì sao? Người có tâm đề phòng không thể không có, nhất là một bác sĩ nổi tiếng như hắn. Chuẩn bị con gấu bông ở đây cũng có thể dùng khi cần thiết. Chỉ không ngờ, thứ này lại dùng đến vì thằng nhãi Lục Cao này. Trương Dịch vừa nói vừa cắm thẻ nhớ vào máy tính: “Lục Cao, thời gian của ta rất gấp, chỉ có thể bớt ra một tiếng từ ba đến bốn giờ. Ngươi liên hệ với bệnh viện Bình An, đưa cha ngươi đến Hiệp Hòa, ta sẽ nhanh chóng phẫu thuật ghép gân chân xong rồi sẽ xem tình hình của cha ngươi.” “Nhưng ta nói trước, tường kép xuất huyết, thông thường lần phẫu thuật đầu tiên không thành công thì những lần sau tỷ lệ thành công sẽ rất nhỏ. Dù là để ta làm thì cũng chỉ có thể đảm bảo ca phẫu thuật đầu tiên thành công, còn lần thứ hai… Ta không dám chắc.” Lục Cao lại đỏ cả mắt, cả người kích động đến mức hai tay run lên bần bật. Giọng hắn có vẻ run rẩy nói: “Được… Trương Dịch… Cám ơn ngươi… Cám ơn ngươi, Trương Dịch! Cám ơn… Thật sự cám ơn ngươi!” Lúc này, ngoài cảm ơn ra thì Lục Cao không biết nói gì nữa. Trước kia hắn đối đầu với Trương Dịch như thế, vậy mà Trương Dịch vẫn đồng ý cứu cha hắn. Một người có tấm lòng bao dung như vậy, sao trước đây mình lại không nhận ra? Từ trước đến giờ, hắn không hề muốn thấy và thừa nhận những ưu điểm của Trương Dịch. Hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ “dựa vào cái gì một tên nhà quê ở nông thôn như Trương Dịch lại có thể giỏi hơn mình”. Dần dần, tâm tính liền thay đổi. Thậm chí còn trở nên cực đoan. Hôm nay, ơn cứu mạng này Lục Cao sẽ mãi ghi nhớ! Thế nhưng, Trương Dịch bỗng nói: “Ngươi không cần cám ơn ta, ta không phải vì ngươi dập đầu mấy cái mới đồng ý cứu cha ngươi. Nếu ngươi muốn cám ơn thì hãy cám ơn cha ngươi, chính ông ấy đã cố gắng để có được cơ hội này.” Lục Cao có chút khó hiểu: “Cha ta? Cha ta đã nói gì với ngươi sao? Có phải vì 5% cổ phần không? Không sao đâu, số cổ phần đó coi như là chúng ta quang vinh tin đưa cho ngươi, chỉ cần ngươi ký tên…” “Không, không phải vì cổ phần.” Trương Dịch đứng thẳng dậy, liếc Lục Cao một cái rồi nhường lại vị trí trước máy tính, ra hiệu cho Lục Cao tự qua xem. Sau đó mới lên tiếng: “Lục Cao, ta biết nhân phẩm cha ngươi không tệ, cho nên thật sự không đành lòng nhìn ông ấy cứ thế buông tay rời khỏi cõi đời này vì bị ngươi tức chết. Ngươi nói đúng, trước đây ta đã nhận ân của cha ngươi, nên giờ coi như là trả. Còn nữa, ta thật tâm mong ngươi học được dù chỉ một nửa phẩm hạnh làm người của cha ngươi. Tự mình xem cho kỹ đi, xem cha ngươi đã vì đứa con bất tài như ngươi mà làm đến mức nào.” Nói xong, Trương Dịch liền quay người rời khỏi phòng khám bệnh. Nhưng trước khi đi, hắn cũng dặn dò Lý Minh Lượng, để anh ta trông Lục Cao, đợi xem xong video trong máy tính thì nhớ khóa cửa phòng khám cẩn thận. Thấy Trương Dịch đi rồi, đám đông vây xem cũng dần giải tán. Dù Trương Dịch có đồng ý cứu người hay không, đó đều là quyền của Trương Dịch. Nếu xét trên khía cạnh công việc thì chỉ cần là bác sĩ thì dù là tội phạm giết người cũng nên cứu. Nhưng về tình riêng… thì mọi người thật sự không muốn bác sĩ Trương phải cứu. Cứ nên để Lục Cao này hối hận cả đời! Đám người dần tản đi, ngoài cửa phòng khám bệnh chỉ còn lại hai ba bác sĩ trực. Mà lúc này, sau khi xem những hình ảnh trong video trên máy tính. Cả người Lục Cao như bị rút hết sức lực, vô lực ngồi bệt trước bàn máy tính. Nước mắt hắn từng giọt lớn rơi xuống từ hốc mắt. Trong cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, không thể phát ra tiếng mà chỉ có thể nghẹn ngào, mỗi khi nuốt nước bọt thì bên trong lại như bị dao hung hăng rạch một nhát khó chịu vô cùng. Vì sao? Vì sao lại như vậy cha? Cha không cần như thế! Cha không cần làm vậy… Con xin lỗi cha… Tất cả là tại con không tốt… Là con sai rồi… Sau này con sẽ không tuỳ hứng nữa… Cũng không chọc giận cha nữa! Xin lỗi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận