Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 697: Trương Dịch thật sự tức giận á!

"Ngọa tào! Nhìn Nghiện Vương Vĩ cũng đâu có mập mạp gì! Sao lại bị mỡ m·á·u cao nặng vậy chứ??" Đúng là sống đến già mới học đến già! Có người trông bình thường, không mập cũng chẳng gầy ai ngờ lại bị chứng mỡ m·á·u cao! Điện thoại đang mở loa ngoài, Trương Dịch nghe rõ mồn một. Lúc này, hắn liền tranh thủ thời gian ra lệnh: "Mau đi gọi người b·ệ·n·h trở lại, đưa ngay vào phòng ICU!" Mỡ m·á·u cao nặng, các chỉ số viêm cao, cấu trúc m·á·u cao, bụng trên ấn vào thì hơi sôt, buồn nôn. Trong đầu Trương Dịch đã có đáp án. Đúng là viêm tuyến tụy, nhưng không phải viêm tuyến tụy thông thường. Mà là viêm tuyến tụy do mỡ m·á·u cao! Cũng chính là viêm tuyến tụy do chứng mỡ m·á·u cao! Thuộc chứng b·ệ·n·h nặng về tiêu hóa, b·ệ·n·h tình p·h·át triển nhanh, rất dễ gây n·hi·ễ·m tr·ù·ng kế p·h·át dẫn đến tuyến tụy sưng mủ, nghiêm trọng hơn sẽ dẫn đến suy đa tạng. B·ệ·n·h này cơ bản là phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Lúc cần thiết còn phải truyền máu liên tục kết hợp phương pháp lọc m·á·u (giống như lọc m·á·u để loại bỏ mỡ) mới có thể làm hạ mỡ m·á·u. Loại người b·ệ·n·h này khi rút m·á·u sẽ cảm thấy m·á·u rất đặc, khó rút, hơn nữa m·á·u rút ra lại có màu trắng sữa. Nghĩ xem dòng m·á·u đỏ tươi chảy trong cơ thể người biến thành thứ sền sệt trắng đục kia thì sao mà chịu nổi? Không c·hết mới lạ! Đúng lúc này, kết quả chụp CT của Vương Vĩ cũng có. Trương Dịch vừa nhìn, toàn bộ tuyến tụy đều bị bóng đen bao phủ, thể tích tăng lên, mật độ thay đổi. Đúng là viêm tuyến tụy không sai! Trần Phương thấy cũng toát mồ hôi lạnh, lập tức đứng dậy đi làm thủ tục chuyển khoa cho Vương Vĩ. Khá lắm! Viêm tuyến tụy do mỡ m·á·u cao, mau đưa ngay cục khoai lang bỏng tay này đi! Trần Phương hành động rất nhanh, tự mình đẩy xe lăn cho Vương Vĩ vừa đ·á·n·h điện thoại liên lạc với khoa tiêu hóa vừa liên hệ với ICU. Xem chỗ nào có phòng trống là lập tức đưa người tới ngay. Nghe xong là viêm tuyến tụy do mỡ m·á·u cao, khoa tiêu hóa sốt sắng vào cuộc, một là vì công việc, hai là vì người b·ệ·n·h (về công việc). Nhanh chóng bố trí cho người nhập viện làm các bước điều trị tiếp theo. Vợ con Vương Vĩ ban đầu còn ngơ ngác, sao các bác sĩ ở Hiệp Hòa lại đột nhiên căng thẳng thế? Không phải chỉ là chứng viêm thông thường sao? Kết quả hỏi ra mới biết là viêm tuyến tụy do mỡ m·á·u cao? B·ệ·n·h này nàng cũng biết là một trong những dạng viêm tuyến tụy nặng. Chỉ là nàng không nghĩ lão chồng không hề mập của mình lại mắc chứng mỡ m·á·u cao? "Kết quả CT sao? Có xác định là do mỡ m·á·u không?" Người nhà vẫn còn hơi nghi ngờ. Trần Phương đành phải viện đến Trương Dịch, vị đại lão 'Cái gì cũng biết' kia. "Đúng vậy, chính Trương Dịch đã xem phim chụp, lần này cô tin chưa?" Quả nhiên. Vẻ mặt của người nhà lập tức chuyển từ nghi ngờ sang sùng bái. "Ôi? Là chính Trương Dịch xem sao? Ha ha, trời ạ, đại lão bận như vậy mà vẫn còn thời gian xem kết quả xét nghiệm của lão chồng tôi ư? Thật là vất vả cho anh ấy quá, cô nói với anh ấy hộ, hôm nào tôi sẽ biếu ít trái cây ướp lạnh cảm ơn." Trần Phương: ... Trần Phương cười khổ đáp ứng: "À, được." Haizz~~ Ta chạy lên chạy xuống làm thủ tục nhập viện cho anh mà anh không nói một tiếng cảm ơn. Trương Dịch thì chỉ xem mỗi kết quả xét nghiệm mà thôi đấy, ô ô ô~ mà anh lại còn đòi mang hoa quả đi cảm ơn~ Ô ô ô~ Người so với người, tức c·hết mất~ Mang theo tâm trạng có chút ấm ức, Trần Phương trở lại phòng khám. Vốn định kể chuyện này với Trương Dịch, nhưng vừa bước vào đã cảm thấy bầu không khí trong phòng có chút khác lạ... Còn chưa đến giờ giao ban chiều, sao tất cả mọi người đã đến phòng làm việc chờ hết cả rồi? Ngoài hai vị chủ nhiệm và bác sĩ trực ban ra, bác sĩ y tá dường như đến đông đủ? Chuyện gì vậy trời? Trần Phương thừa cơ hội lén lút trở về chỗ ngồi. Đã thấy Trương Dịch mặt mày nghiêm nghị, đứng lên từ vị trí của mình. Sao vậy nhỉ? Trương Dịch sao lại nghiêm túc thế này? Rồi mới nghe thấy hắn từ từ mở miệng nói: "Người b·ệ·n·h đau bụng thì phải loại trừ vấn đề gì đầu tiên? Lý Quân, cô trả lời." Đột nhiên bị gọi tên, Lý Quân rụt cổ đành phải miễn cưỡng lên tiếng. Ôi giời, đang yên đang lành làm gì vậy? Vừa rồi còn đang làm việc tốt đẹp, tự nhiên lại bị gọi đến bảo là phải họp. Lại còn xui xẻo bị Trương Dịch điểm danh đầu tiên... Haizz! "Thì... Đau bụng thì đầu tiên nên loại trừ là... Viêm dạ dày." "Ừ." Trương Dịch hờ hững lên tiếng, mặt không biểu lộ gì, Lý Quân lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nhưng một giây sau Trương Dịch lại bắt đầu chất vấn! "Bụng trên ấn vào thấy đau rõ thì anh sẽ cân nhắc là do nguyên nhân gì? Trương Thịnh Vĩ?" "Hả??" Có lẽ là không ngờ Trương Dịch sẽ đột nhiên gọi mình, Trương Thịnh Vĩ trong lòng hơi rối một chút. Nhưng sau khi sắp xếp lại suy nghĩ vẫn rất bình tĩnh trả lời: "Nếu là bụng trên ấn vào đau, tôi sẽ cân nhắc là viêm dạ dày, viêm túi m·ậ·t, viêm tuyến tụy." "Ừm, vậy nếu bụng trên ấn vào đau mà còn kèm theo buồn nôn nôn mửa, anh sẽ cân nhắc là b·ệ·n·h gì? Trần Phương." Trần Phương biết ngay. Trương Dịch đột nhiên gọi mọi người đến họp thế này chắc chắn là do ca viêm tuyến tụy do mỡ m·á·u cao kia mà ra... Haizz! Trần Phương đành nhận mệnh ngẩng đầu: "Nếu bụng trên ấn đau kèm theo buồn nôn nôn mửa, trước tiên phải cân nhắc đến viêm tuyến tụy, cần nhanh chóng làm xét nghiệm men tụy và chụp CT." Trương Dịch ậm ừ một tiếng rồi đưa ca b·ệ·n·h của Vương Vĩ ra. "Đây là ca b·ệ·n·h đau bụng của buổi chiều, đau bụng 3 tiếng + buồn nôn nôn mửa nhập viện, nhiệt độ lúc nhập viện 37.7 độ, bụng trên ấn đau rõ rệt, hiện đang há mồm thở dốc mặt mày đau đớn. Tôi muốn hỏi y tá trưởng, ai đã lấy m·á·u cho b·ệ·n·h nhân này chiều nay?" Y tá trưởng giật mình, dường như không nghĩ sao chuyện này lại lôi cả y tá vào rồi? Rốt cuộc tình hình của người b·ệ·n·h kia là sao vậy? Không đợi y tá trưởng nói, một y tá trẻ đã giơ tay: "Là... là tôi dẫn thực tập sinh đi lấy m·á·u ạ, có chuyện gì sao? Chị... chị ấy làm sai sao?" Cô y tá này rất lo lắng. Điều đáng sợ nhất khi dẫn dắt thực tập sinh chính là thời khắc này. Thực tập sinh mắc lỗi, người hướng dẫn cũng khó tránh liên đới. "Cô không nói cho chị ấy biết, một khi y tá rút m·á·u phát hiện mẫu m·á·u có vấn đề thì nhất định phải báo cho bác sĩ kịp thời sao? Mẫu m·á·u của người b·ệ·n·h này khi gửi đến khoa xét nghiệm màu sắc đã biến đổi rồi, đợi khi người ta bắt đầu xét nghiệm thì mạch m·á·u ở trên đã đầy mỡ! Đây là ca viêm tuyến tụy do mỡ m·á·u cao!" Nghe nói là viêm tuyến tụy do mỡ m·á·u cao, mọi người nhao nhao kinh ngạc. Còn chưa kịp định thần, Trương Dịch đã nói tiếp: "Nếu y tá phát hiện m·á·u bị đặc hoặc màu sắc không phải đỏ tươi trong lúc rút m·á·u thì có thể thông báo kịp thời cho bác sĩ, như vậy bác sĩ chắc chắn cũng sẽ ngay lập tức đưa ra phác đồ điều trị tương ứng. Nhưng người b·ệ·n·h này đã bị chậm trễ hơn một giờ ở chỗ khám gấp của chúng ta! Chúng ta hoàn toàn là may mắn vì anh ấy không xảy ra chuyện gì tại phòng khám này! Nhỡ vì sơ suất này mà chậm trễ điều trị dẫn đến người b·ệ·n·h gặp vấn đề thì trách nhiệm này ai gánh? !" Đến cuối câu, giọng Trương Dịch đã biến thành quát lớn. Nhìn vào đám người đang im thin thít, không khó thấy hắn thật sự tức giận. Trương Dịch ngày thường rất dễ nói chuyện, đối xử với người cũng rất ôn hòa, giọng nói cũng rất điềm tĩnh. Nhưng Trương Dịch dù sao cũng vẫn là Trương Dịch. Cho dù người tốt tính đến đâu cũng có lúc tức giận. Một luồng khí thế vô hình và uy áp bao trùm xung quanh, khiến mọi người không ngẩng đầu lên được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận