Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 421: Trương Dịch, bệnh này lịch ngươi xác định không nhìn?

"Trương Dịch, bệnh án này anh xác định không xem sao?"
"Trương Dịch, trong nhóm có một bệnh án, anh có muốn xem qua không, khá là kỳ lạ đấy."
Trần Phương cầm điện thoại di động nhanh chóng mở bệnh án kia ra. Vừa rồi Trần Phương cũng đã xem qua bệnh án này, triệu chứng trên người bệnh nhân thật sự không nỡ nhìn thẳng. Anh ta nghĩ, ngay cả chủ nhiệm khoa hô hấp nội khoa còn phải để toàn viện tham gia thảo luận, vậy Trương Dịch lại càng nên xem qua bệnh án này. Nhỡ đâu Trương Dịch có thể tìm ra nguyên nhân thì sao?
Nhưng Trương Dịch lại lắc đầu nói: "Bây giờ ta không rảnh, lát nữa có ca gãy tay đang chờ vào phòng phẫu thuật đây."
Trương Dịch nói xong, ngay cả mắt cũng không liếc nhìn vào điện thoại, cứ vậy lướt qua Trần Phương.
"Ai không phải, anh chờ chút đã, người bệnh này thực sự rất kỳ lạ, toàn thân da thịt lở loét không rõ nguyên nhân, còn mưng mủ dịch, không chỉ da mà ngay cả bên trong phổi, đường hô hấp, hạch bạch huyết, thậm chí cả xương cốt đều xuất hiện tình trạng bị ăn mòn." Trần Phương vừa đuổi theo Trương Dịch vừa nói.
Lần này, Trương Dịch mới dừng bước. Hả? Da lở loét? Còn sinh mủ dịch? Thậm chí còn liên lụy đến cả xương cốt? Cái quái gì kỳ lạ vậy?
"Cho ta xem bệnh án đó một chút?" Trương Dịch quay đầu, ánh mắt dán vào màn hình điện thoại của Trần Phương.
Tên bệnh nhân là Lý Tiểu Quân, giới tính nam, 29 tuổi. Triệu chứng bệnh: "Toàn thân nhiều chỗ da và khí quan lở loét hơn 2 tháng, không còn chút sức lực, chán ăn cùng nhiều chỗ hạch bạch huyết sưng to hơn 3 tháng". Từ bệnh viện truyền nhiễm thành phố Đế Đô chuyển đến bệnh viện ta điều trị.
Khi nhập viện kiểm tra: T 38.5℃, P 116 lần/phút, R 24 lần/phút, BP 88/58 mmHg, độ bão hòa oxy trong máu 92%. Xét nghiệm máu khi nhập viện: Bạch cầu 21.5×10^9/L, bạch cầu trung tính 70%, bạch cầu lympho 17.3%, huyết sắc tố 101g/L, số lượng tiểu cầu 273×10^9/L.
Xét nghiệm virus: Anti-HCV (Viêm gan C) dương tính, HIV (AIDS) âm tính, TPPA (Giang mai) âm tính. Trước mắt có thể thấy người này có dấu hiệu viêm nhiễm, sốt nhẹ, và bạch cầu tăng rất cao. Hơn nữa, với một thanh niên 29 tuổi mà nói, huyết sắc tố 101 là đã bị thiếu máu. Mặt khác, người bệnh còn mắc viêm gan C, một loại bệnh truyền nhiễm. Nhưng Trương Dịch nghĩ, viêm gan C chủ yếu tổn thương gan, không thể nào gây ra tình trạng toàn thân lở loét được.
Trương Dịch nhìn ảnh chụp vết thương trên người bệnh nhân được gửi trong nhóm. Xem xét thì có vẻ là nhiễm trùng. Virus, vi khuẩn, hoặc nấm, chắc chắn là một trong số đó. Nhưng sao lại không thể chữa khỏi?
Trương Dịch nghi hoặc, nhưng vẫn kiên nhẫn đọc tiếp.
PET-CT: Giãn phế quản, nhu mô phổi hai bên có nhiều ổ nhỏ sáng như bị sâu đục. Hạch bạch huyết toàn thân sưng to.
Phạm vi hạch bạch huyết toàn thân sưng to rất rộng, bao gồm hạch thượng đòn hai bên, hạch nách trái, hạch rốn phổi, hạch trung thất, hạch mạc treo sau phúc mạc, hạch cửa gan, lớn nhất kích thước 2.92cm × 2.94cm.
Trương Dịch càng xem kết quả này càng cau mày. Sao càng xem càng thấy kỳ quặc thế này? Còn có kết quả xét nghiệm vi khuẩn từ phòng thí nghiệm, nhìn giống hệt vi khuẩn lao! Đều có hình dạng hoa màu đỏ. Nhưng trong chẩn đoán lại ghi kháng thuốc lao điều trị không hiệu quả? Chuyện này là thế nào? Trương Dịch thấy khó hiểu.
Sau khi điều trị bằng thuốc lao không hiệu quả, bệnh viện truyền nhiễm lại đổi sang dùng các loại thuốc như roxithromycin và clarithromycin để chống nhiễm trùng. Kết quả vẫn không có hiệu quả.
Cuối cùng, bệnh viện truyền nhiễm chẩn đoán: 1, Lao phổi đang chờ kiểm tra? 2, Nhiễm trùng máu đang chờ kiểm tra? 3, Toàn thân hạch bạch huyết sưng to đang chờ kiểm tra? 4, Tràn dịch màng phổi hai bên mức độ nặng. 5, Hội chứng giảm protein huyết tương.
Khá lắm, một loạt chẩn đoán xuống toàn là dấu chấm hỏi.
"Bệnh án này có chút thú vị đấy." Trương Dịch xem xong một lượt cũng thấy hứng thú.
Trần Phương bĩu môi nói: "Tôi đã bảo rồi mà, anh vừa nãy còn không thèm nhìn, bệnh án này bây giờ cả viện đều đang giúp nhau thảo luận đấy. Tôi nghe nói bên truyền nhiễm kia bó tay rồi, cứ tìm không ra nguyên nhân bệnh nên không có cách nào chữa đúng bệnh, tình hình của bệnh nhân càng ngày càng tệ. Khi Khang chủ nhiệm vừa hội chẩn về mặt mũi đều khó coi, tôi với Tiêu Long hỏi thăm một chút. Anh biết vì sao Khang chủ nhiệm và Điền chủ nhiệm lại chia đôi khoa ra không?" Trần Phương nói đến đây thì tỏ vẻ thần bí.
Trương Dịch lắc đầu: "Không biết, vì sao vậy?"
Trần Phương cẩn thận nhìn ngó xung quanh rồi ghé sát vào tai Trương Dịch nói: "Vì 5 năm trước, khoa cấp cứu của bọn họ cũng xuất hiện một bệnh nhân có triệu chứng rất giống với Lý Tiểu Quân này. Nghe nói là một nữ sinh 17 tuổi, vẫn còn vị thành niên. Tình hình lúc đó mặc dù không khả quan, nhưng cô bé kia rất lạc quan. Ngày nào cũng tươi cười, không ai nghĩ là người sắp chết cả. Ai, kết quả cuối cùng vẫn là chết, chưa đến một tuần. Bệnh tình của cô bé đó chuyển biến xấu nhanh quá, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì cô bé đã ra đi rồi. Nghe nói hình như chính vì chuyện đó mà hai vị chủ nhiệm nảy sinh mâu thuẫn, nên mới tách khoa ra."
"À, ra là vì hai bệnh nhân này mà hai người họ cãi nhau om sòm thế hả?" Trương Dịch cũng khó được buôn chuyện một phen. Trước kia dù là lúc đi thực tập hay đi học, hoặc là trong thời gian thực tập ở khoa cấp cứu của các bạn học cùng lớp, chưa bao giờ anh nghe thấy có một nhóm trực cấp cứu nào lại phân chia rạch ròi như vậy. Cũng chưa từng thấy có hai vị trưởng khoa lại có thể giương cung bạt kiếm cãi nhau om sòm trong khoa. Quả nhiên, giữa bọn họ chắc chắn có chuyện cũ gì đó không thể nhắc tới!
Đúng lúc này, bệnh nhân công nhân bị đứt tay lúc nãy được đồng nghiệp đỡ ra với vẻ mặt đau khổ: "Bác sĩ, khi nào tôi phẫu thuật vậy... Tay tôi đau quá..." Người bệnh và các công nhân khác đang giục rối rít.
Trương Dịch đành phải nhanh chóng đi chuẩn bị phẫu thuật.
Còn bệnh nhân tên Lý Tiểu Quân này, Trương Dịch đã ghi nhớ trong lòng. Anh định sau khi xuống ca phẫu thuật sẽ xem kỹ lại bệnh án, nếu có thể thì anh sẽ đến khoa hô hấp nội khoa gặp trực tiếp Lý Tiểu Quân. Tình hình của bệnh nhân này quá đặc biệt. Trương Dịch chưa bao giờ thấy ca nào trong ngoài đều bị ăn mòn thế này cả. Hơn nữa, vi khuẩn gây bệnh còn giống vi khuẩn lao, nhưng lại không phải vi khuẩn lao? Thật là kỳ quái! Đêm nay về sẽ vào thư viện mô phỏng xem thử, có tìm được sách nào liên quan đến các loại vi sinh vật gây bệnh không...
Rất nhanh, Trương Dịch đã lên phòng phẫu thuật của khoa cấp cứu. Trương Dịch là phẫu thuật chính, Trần Phương làm phụ tá. Ngoài ra còn có Tiêu Long. Bây giờ Tiêu Long đã thuộc loại muốn đứng về phía Trương Dịch rồi. Chỉ vì sáng nay giúp Trương Dịch nói một câu mà bây giờ anh ta đã hoàn toàn không được chào đón trước mặt đám nhân viên cũ kia. Chỉ còn cách đi theo Trương Dịch thôi.
Tiêu Long liếc nhìn Trương Dịch, âm thầm cầu nguyện trong lòng:
Thượng đế ơi ~ Ngài phù hộ cho ~ Nhất định phải cho Trương Dịch thăng quan nhé ~ Nếu không thì ngựa em coi như bị đá nhầm chuồng rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận