Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 101: Mặc kệ nam nữ già trẻ đều có một viên bát quái tâm a

Chương 101: Mặc kệ nam nữ già trẻ đều có một lòng thích hóng chuyện a
Lúc này, Cố Hồng Đào còn để người chuyên môn sắp xếp cho người bệnh làm một cái chụp hình động mạch tim.
Kết quả kiểm tra!
Thật có chỗ tắc nghẽn ở tâm nhĩ trái!
Trong nháy mắt.
Cố Hồng Đào cảm giác trên người mình nổi da gà hết cả lên!
Thế mà đều bị nói trúng rồi!
Uống sữa bò quá hạn thật sự dẫn đến viêm dạ dày.
Nhưng nguyên nhân chính gây tắc ruột không phải là do chứng viêm, mà là do tắc động mạch!
Tê!
Cậu thanh niên kia xem bệnh lợi hại thật!
Chỉ dựa vào xem điện tâm đồ cùng phân tích bệnh án... Liền có thể đánh giá ra nguyên nhân bệnh phức tạp như vậy? !
Nghĩ đến đây, Cố Hồng Đào liền cảm thấy hô hấp phảng phất như tăng tốc mấy nhịp!
Rời phòng phẫu thuật, Cố Hồng Đào bước nhanh đi đến khu khám gấp.
Hắn muốn tìm bóng dáng của người trẻ tuổi kia.
Nhưng lúc này Trương Dịch đã sớm rời đi.
Tìm đâu ra nữa.
"Ai! Thật sự là đáng tiếc, buổi chiều quá gấp, đáng lẽ phải lưu lại phương thức liên lạc!"
Loại nhân tài này cũng không biết là của bệnh viện cao cấp nào....
Ban đêm, Trương Dịch dẫn cả nhà cậu đi ra ngoài ăn tiệc.
Bất quá hắn cũng đã nói với Hứa Trường Nguyên rồi.
Sau khi ăn xong bữa này nhất định phải giảm béo!
Hứa Trường Nguyên ra sức gật đầu: "Biết biết, bác sĩ Trương!"
Đại biểu muội Đình Đình cũng xin nghỉ học ở trường, tan học sớm hai tiếng để đến liên hoan.
Trương Dịch vốn không muốn để nàng xin nghỉ vì dù sao cũng chỉ còn mấy ngày nữa là thi đại học.
Nhưng Đình Đình lại nói: "Không có việc gì, cái gì cần ôn tập đã ôn tập hết rồi, em có thể kiểm tra được bao nhiêu điểm trong lòng em rõ ràng, ép mình quá căng thẳng ngược lại ảnh hưởng đến lúc làm bài."
Ngẫm lại thấy nha đầu này nói cũng có lý.
Sau khi ăn tối xong.
Trương Dịch mang theo cả nhà đi cửa hàng mua không ít thứ.
Ban ngày đáp ứng tiểu biểu muội muốn mua cho nàng quần áo đẹp, cũng không thể nuốt lời được.
Tiện thể mua cho cậu mợ chút quần áo.
Đình Đình là một cô nương lớn cũng thích trang điểm.
Đồ trang điểm chắc cũng cần đến.
Thấy Trương Dịch lựa tới lựa lui cho mình.
Đình Đình vốn điềm tĩnh, kích động chạy đến nắm lấy cánh tay Trương Dịch nói: "Cám ơn Tiểu Dịch ca, nhà chúng ta có anh thật tốt."
Trương Dịch xoa đầu nàng: "Thích gì thì tự chọn đi, không cần nhìn giá."
"Thật sao? Em thật có thể... Tùy ý chọn sao?"
Trương Dịch cười cười: "Ta bao giờ lừa ngươi chưa?"
Đúng lúc này, một giọng trẻ con non nớt truyền vào tai mọi người.
"Oa, mẹ ơi, mẹ nhìn kìa, là bác sĩ chú siêu đẹp trai đó a~"
Trương Dịch nhướng mày.
Giọng nói non nớt này...
Sao giống với giọng của Vương Hề Duyệt vậy?
Nhìn kỹ lại, thật đúng là cô bé này!
Phía sau nàng, còn có Vương Sở Sở đi theo.
"Bác sĩ Trương, anh khỏe." Vương Sở Sở mắt sáng lên, tiến lên chào hỏi.
Trương Dịch cũng gật đầu nhẹ với nàng: "Cô khỏe, gần đây thân thể thế nào? Không có khó chịu ở đâu chứ?"
"Không có, xuất viện về cơ bản là khỏi rồi."
"Vậy thì tốt, nhớ uống thuốc đúng giờ, đi tái khám đúng hẹn nha."
"Bác sĩ thúc thúc không phải nói anh đến Mây Đô sẽ tìm Hề Hề chơi sao?
Hừ ~ Đồ nói dối ~ Hề Hề không thích anh!
Thảo nào mọi người đều nói miệng lưỡi đàn ông là đồ dối trá, xem ra đúng là thật rồi!"
Hai người đứng bên cạnh, Vương Hề Duyệt ngẩng đầu lên bĩu môi bất mãn nói.
Lời này làm Trương Dịch dở khóc dở cười.
Hắn có làm gì đâu mà đã thành người xấu rồi?
Hắn chỉ nghỉ hai ngày, trừ về nhà một chuyến, thật sự không đi đâu cả.
Thế là Trương Dịch vội vàng ngồi xổm người xuống an ủi: "Hề Hề đừng giận mà, hôm nay chú về thăm nhà nên đang dành thời gian cho gia đình."
Vương Hề Duyệt ranh mãnh, lập tức chớp mắt to hỏi: "Vậy ngày mai đâu? Ngày mai chú sẽ đến tìm Hề Hề chơi sao?"
"Ờm... Cái này..."
Trương Dịch nghẹn lời.
Ngày mai sau khi ăn trưa xong hắn sẽ về Thiên Hà rồi, làm gì còn thời gian để chơi.
Cái này phải trả lời sao đây.
Một bên, Vương Sở Sở cũng phục con gái mình.
Thấy Trương bác sĩ khó xử như vậy, vội vàng giải vây: "Hề Hề, bác sĩ Trương công việc bận rộn như vậy, thật vất vả mới về nhà thăm người nhà, chúng ta không nên làm phiền bác sĩ Trương được không?
Bác sĩ Trương lần sau, nhất định sẽ đến tìm con chơi đúng không?"
Vừa nói, Vương Sở Sở vừa đưa mắt nhìn về phía Trương Dịch.
Trương Dịch gật đầu: "Đúng vậy, lần này thời gian gấp quá, lần sau chú nhất định sẽ đến tìm cháu chơi được không? Mời cháu ăn ngon nhé?"
Nghe thấy câu này, Vương Hề Duyệt vẫn luôn bĩu môi buồn rười rượi mới có chút tươi tỉnh.
Sau đó, nàng giơ bàn tay bé nhỏ lên, nghiêm trang nói: "Để đề phòng bác sĩ chú nói dối, lần này chú phải ngoéo tay với Hề Hề sau đó lại đóng dấu vào nha!
Tuyệt đối tuyệt đối không được đổi ý nha! Nếu không Hề Hề sẽ giận đó ~ hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó nha~"
Cô bé này đáng yêu quá, nhìn Hứa Trường Nguyên và Đường Hiểu Hà cũng không kìm được mà lộ ra ánh mắt đầy yêu thương.
Trương Dịch duỗi tay ra ngoéo tay với nàng, sau đó chạm ngón tay cái: "Tốt, nếu chú lại nuốt lời, tùy cháu xử lý, được không?"
"Ừm ân ~!"
Cô bé gật đầu lia lịa.
"Được vậy chúng ta sẽ không quấy rầy anh nữa bác sĩ Trương, con nít không hiểu chuyện, anh đừng để bụng nhé."
Trước khi đi, Vương Sở Sở còn có chút ngại ngùng nhìn Trương Dịch cùng mấy người nhà phía sau hắn.
Trương Dịch cười lắc đầu: "Không có gì, con nít mà, lần trước tôi cũng hứa với Hề Hề rồi nhưng lần này thời gian thực sự gấp.
Yên tâm, lần sau trở về tôi sẽ liên lạc với cô qua Wechat đến lúc đó mời cô và Hề Hề đi ăn cơm."
"Được, vậy tạm biệt bác sĩ Trương nhé."
"Bác sĩ thúc thúc bai bai nha~ Hề Hề rất mong lần sau được gặp lại anh nha~ Bác sĩ nhớ mời Hề Hề đi ăn đồ ngon nha! Ngô oa ~! Bai bai~"
Vương Sở Sở ôm Vương Hề Duyệt vào lòng.
Vừa đi ra ngoài, Vương Hề Duyệt vừa vẫy tay với Trương Dịch.
Tiện thể còn làm một động tác hôn gió.
Thấy rất nhiều người qua đường cũng không nhịn được cảm thán: "Cô bé này đáng yêu thật."
"Đúng vậy, dáng vẻ đáng yêu không nói, miệng còn lanh lợi nữa chứ."
"Lại là dụ dỗ tôi sinh con gái!"
Đợi đến khi hai người đi xa, tiểu biểu muội Phi Phi mặt mày hóng chuyện đi đến: "Hừ hừ~ khai thật đi ca ca Trương Dịch! Cô gái này là ai nha? Có phải là ~~ hừ hừ~"
Một bên, đại biểu muội Đình Đình liếc Phi Phi một cái khinh bỉ nói: "Phi Phi ngốc thật, đây là hoa đào của ca ca Trương Dịch."
Phi Phi ngơ ngác: "Hoa đào? Hoa đào là có ý gì? Là bạn gái hả?"
Đình Đình trợn mắt: "Coi như vậy đi, đồ ngốc như em có nói em cũng không hiểu đâu!"
"Hừ! Chị mới đồ ngốc!"
"Em đồ ngốc!"
"Chị!"
"... "
Mua đồ xong, cả nhà vui vẻ cười nói đi về.
Tối nay Trương Dịch ngủ ghế sofa.
Vốn dĩ Hứa Trường Nguyên muốn để Trương Dịch ngủ riêng một phòng, còn ông sẽ ra ngủ sofa.
Nhưng Trương Dịch sao đồng ý được.
Thấy Trương Dịch kiên trì nằm sofa, Hứa Trường Nguyên cũng không tranh nữa.
Trước khi đi ngủ, Hứa Trường Nguyên ngồi vào trong phòng khách nói với Trương Dịch những lời sâu sắc: "Tiểu Dịch à, con cũng lớn rồi nếu như... Khụ khụ, nếu như có cô gái nào phù hợp thì có thể đưa về nhà để cậu với mợ con xem mắt.
Mẹ con không còn, chuyện hôn nhân đại sự của con cậu chắc chắn phải để trong lòng."
Trương Dịch bật cười: "Cậu à, cậu sẽ không nghĩ người phụ nữ hôm nay con gặp ở trung tâm thương mại là gì của con đấy chứ?"
Hứa Trường Nguyên lảng tránh ánh mắt: "Không có, con cũng là người lớn chuyện tình cảm của con cậu chỉ hỏi vậy thôi, nếu con thấy hợp thì mang về nhà chơi một chút là được.
Bất kể điều kiện của đối phương ra sao, cậu với mợ con đều không có ý kiến gì, chỉ cần con thích là được."
"Ha ha... Cậu, cậu đừng suy nghĩ nhiều, cháu trai của cậu giờ còn độc thân, cô gái kia chỉ là bệnh nhân của con thôi, con đã phẫu thuật cho cô ấy."
"Ồ... Ra vậy à? Vậy thì tốt, ha ha, chỉ là nói với con một tiếng thôi nha, vậy con nghỉ ngơi sớm đi."
Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Hứa Trường Nguyên.
Trương Dịch không khỏi cảm thấy buồn cười.
Xem ra bất kể nam nữ già trẻ đều có một lòng thích hóng hớt chuyện a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận