Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 497: Trương Dịch cũng không thể cam đoan, kia liền treo a

"Khó nói lắm, nếu thật sự là viêm cân mạc hoại tử, dựa theo tình trạng người bệnh hiện tại, rất khó sống." Trương Dịch nói thẳng.
Rất nhiều bệnh có thể cứu bằng phẫu thuật, nhưng cũng có rất nhiều bệnh chỉ dựa vào phẫu thuật là không cứu được. Cũng tỷ như loại bệnh nhiễm trùng này, một khi nhiễm trùng lan ra khắp toàn thân thì việc thẩm tách cũng chưa chắc có tác dụng, đừng nói đến phẫu thuật. Nếu trên người nàng có khối u nào đó, Trương Dịch đều có thể cắt bỏ không để lại một tế bào ung thư nào. Thế nhưng nhiễm trùng máu thì phẫu thuật thật sự không có cách nào chữa trị. Chỉ có thể thử thẩm tách, thêm thuốc và dựa vào sức đề kháng của người bệnh. Trần Phương nghe xong, cũng khẽ thở dài một cái. "Ai, ngươi đã nói không chắc chắn... Vậy thì tùy số mệnh vậy." Trương Dịch còn không chắc chắn thì người khác lại càng không thể chắc chắn được.
"Trước đó dùng kháng sinh gì?" Trương Dịch đột nhiên hỏi. "Ban ngày dùng phái lạp tây lâm, vừa vào phòng phẫu thuật thì ta đã đổi thành cefoxitin."
Trương Dịch khẽ gật đầu: "Ừm, có thể đổi thuốc, ban ngày tiêm phái lạp tây lâm mà buổi tối vẫn xuất hiện nhiễm trùng thì có nghĩa là phái lạp tây lâm không có tác dụng. Nếu thật sự là viêm cân mạc hoại tử, thì cefoxitin có phổ kháng khuẩn khá rộng, có tác dụng với cả vi khuẩn ái khí và kỵ khí. Vậy đi, nếu lát nữa có kết quả xác định là viêm cân mạc hoại tử thì phải kết hợp kháng sinh mà dùng thuốc. Lúc này chỉ có thể dùng thêm một loại kháng sinh hữu hiệu nữa thôi."
"Được!"
Viêm cân mạc hoại tử thuộc loại nhiễm trùng do nhiều loại vi khuẩn gây ra, bao gồm cả vi khuẩn kỵ khí và ái khí hỗn hợp. Bình thường thì người bệnh điều trị sẽ khá hiệu quả, nhưng hiện tại bà bác này lại đang trong tình trạng sức đề kháng cực kỳ yếu. Thẩm tách và dùng thuốc, Trương Dịch cũng không dám chắc sẽ chữa khỏi. Đương nhiên, vẫn phải thử. Dù sao thì cũng phải cố hết sức mà. Trong tình huống thông thường, bệnh nhân viêm cân mạc hoại tử cần điều trị bằng kháng sinh kết hợp, ví dụ như metronidazol, gentamicin, cefoxitin, cefoperazone, ampicillin… Các loại kháng sinh khác nhau có thể ức chế các loại vi khuẩn gây bệnh khác nhau. Tỷ như ampicillin rất nhạy cảm với vi khuẩn đường ruột và trực khuẩn yếm khí, metronidazol thì rất hiệu quả với các loại trực khuẩn yếu ớt, còn cefoxitin và cefoperazone có thể ức chế cả vi khuẩn kỵ khí và ái khí. Một loại kháng sinh đơn lẻ không thể chữa khỏi viêm cân mạc hoại tử. Nhất định phải dùng thuốc kết hợp.
Nửa giờ sau, máy thẩm tách dừng lại. Theo dõi thấy huyết áp và nhịp tim của người bệnh đã tăng lên khá nhiều. Huyết áp lên khoảng 90, nhịp tim cũng lên đến 60. Nhưng nhìn chung, chức năng tim phổi vẫn chưa được tốt lắm. Thẩm tách chỉ có tác dụng đào thải, không nhất thiết có thể loại bỏ hết mọi độc chất trong cơ thể. Một số ít vi khuẩn gây bệnh vẫn có thể tiếp tục sinh sôi, đồng thời theo máu đi khắp cơ thể. Đến lúc đó người bệnh vẫn rất nguy hiểm.
Trần Phương nhìn người bệnh nói: "Bên phòng xét nghiệm còn chưa có kết quả sao? Tiểu Hà, cô gọi điện thoại hỏi một chút xem sao."
"Vâng!" Vừa dứt lời, người của phòng xét nghiệm đã tới. Chính là bác sĩ nam mang kết quả đến tận nơi, còn áy náy nói với Trương Dịch: "Trương... Trợ lý Trương, tôi... tôi xin lỗi, hôm nay tôi thật sự lu bu quá nên mới làm chậm trễ, xin lỗi."
Trương Dịch liếc hắn một cái, lười nói chuyện. Tự mình nhìn kết quả xét nghiệm trong tay. Bác sĩ nam thấy Trương Dịch không để ý đến mình thì chủ động nhắc: "Trợ lý Trương nói đúng, kết quả xét nghiệm đúng là đa nhiễm khuẩn, có tụ cầu vàng, trực khuẩn hình thoi, trực khuẩn đại tràng, trực khuẩn gram âm và liên cầu khuẩn đường ruột."
Trần Phương nghe xong liền lập tức tiến đến xem. Đúng là đa nhiễm khuẩn. Không chỉ nhiễm khuẩn mà còn xuất hiện rối loạn điện giải, phải nhanh chóng bù điện giải, ngoài ra còn phải bổ sung dinh dưỡng đường ruột và vitamin. Lúc này Trần Phương lập tức sắp xếp cho bác sĩ mới.
"Ta kê đơn thuốc đây, metronidazol, ampicillin và cả gentamicin đều có, cả thuốc lợi tiểu và thuốc bổ dưỡng, mọi người nhanh chóng tiêm cho người bệnh đi, nhanh tay lên!"
Sau khi kê đơn, Trần Phương dặn dò y tá một tiếng.
"Được, tiêm ngay!"
Đơn thuốc của bác sĩ được hiển thị trên máy tính, y tá phải xem thì mới biết bác sĩ nào đã kê thêm đơn mới. Một số bác sĩ có trách nhiệm sẽ lo y tá bỏ sót đơn thuốc mới nên sẽ trực tiếp dặn y tá một tiếng, nhưng cũng có bác sĩ không nhắc nhở. Rất nhanh sau, người bệnh lại được tiêm thuốc mới. Đầu tiên kết hợp kháng sinh, đồng thời bù điện giải, duy trì cân bằng điện giải trong cơ thể. Sau đó tiêm thuốc bổ dưỡng, thuốc lợi tiểu, cả thuốc bảo vệ thận. Làm xong một vòng, bác sĩ cũng chỉ có thể chờ đợi. Thuốc, xét nghiệm, thẩm tách, những việc nên làm cơ bản đều đã làm xong. Tiếp theo thật sự là phải phó thác cho số mệnh. Xem bà bác có chịu được không thôi. Vượt qua thì sống, không chịu nổi thì chết.
Nếu người bệnh bị nhiễm vi khuẩn kỵ khí là chủ yếu thì còn có thể dùng phương pháp điều trị bằng oxy cao áp. Nhưng bà bác này thì cả vi khuẩn kỵ khí và ái khí cùng nhiễm, tỉ lệ cũng không chênh lệch nhau nhiều. Điều trị oxy cao áp vừa ức chế được vi khuẩn kỵ khí đồng thời cũng làm sinh sôi vi khuẩn ái khí, làm tăng thêm sự sinh sôi của chúng. Rất có thể "mèo lại hoàn mèo". Cân nhắc đến tình trạng của người bệnh hiện tại, nên việc dùng oxy cao áp tạm thời không được nghĩ đến.
Y tá lại thay băng gạc cho vùng ngực của người bệnh, sau khi y tá xử lý xong cho bà bác thì Trương Dịch mới cùng phụ tá chuẩn bị kiểm tra vết thương cho bà bác. Nhìn cái bề mặt vết thương đã được xử lý sạch sẽ này, Trương Dịch cạn lời. Cái bề mặt vết thương này ai mà làm cẩu thả thế không biết.
Trần Phương lộ ra một tia khó xử: "Sao vậy Trương Dịch? Vết thương bề mặt này xử lý không đạt tiêu chuẩn à?"
"Khụ khụ, không có gì, cũng không tệ lắm, nhưng có thể tiến bộ thêm." Nói xong, Trương Dịch liền cúi đầu quan sát. Đúng là viêm cân mạc hoại tử, tuy rằng chưa đến mức hoại tử nhưng không loại trừ với tình trạng của người bệnh hiện tại sẽ không phát triển đến hoại tử. "Thầy Trần, tối nay thầy phải để ý bà bác này đó, tôi cảm thấy người này… Nói chung là không thể loại trừ khả năng sẽ xuất hiện hoại tử trên diện rộng." Trần Phương bất đắc dĩ thở dài: "Ôi ông ơi, ông đừng nói gở nữa được không..."
"Ta không có nói gở, chỉ là nhắc nhở ngươi thôi." Trần Phương không tin tà, tiến sát lại quan sát kỹ phần bề mặt vết thương mà hắn vừa xử lý không lâu. Vùng mô mỡ và da bên dưới ngực phải đã được làm sạch. Chỉ còn lại một phần cơ và mạch máu cần thiết. Viêm cân mạc hoại tử ngoài việc ăn mòn mỡ và da thịt ra còn dễ gây tắc mạch. Cho nên chỉ cần xuất hiện chỗ nhiễm trùng thì các mạch máu nhỏ đều sẽ được làm sạch, để phòng tắc mạch. "Ta xử lý sạch lắm rồi, chỉ cần bà ấy có thể gắng gượng qua đêm nay, biết đâu ngày mai sẽ khá hơn." Trần Phương quan sát xong rồi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận