Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 386: Chẳng lẽ là gen thiếu hụt?

Chương 386: Chẳng lẽ là do gen khiếm khuyết? Tất cả lời dặn của bác sĩ cùng ghi chép đều cho thấy các chỉ số máu kia có vấn đề ở chỗ nào sao? Trương Dịch nhíu mày, hắn cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. Tiếp đó, Trương Dịch lại lật xem một lượt toàn bộ đơn kiểm tra của người bệnh này, bao gồm siêu âm, xét nghiệm máu thông thường, CT và kết quả chụp chiếu. Xem một lượt, cũng không có gì khác thường. Tức là người bệnh này khi đến bệnh viện chỉ phát hiện ra bệnh trĩ. Dù đã chảy máu cả tháng nhưng người ta thậm chí còn không bị thiếu máu. Mãi đến khi vào bệnh viện cắt trĩ, sau đó lại bị chảy máu nhiều, phải làm thêm ba lần phẫu thuật mới gây ra thiếu máu, lượng huyết sắc tố mới xuống thấp còn 98g/L. Trước đó huyết sắc tố vẫn luôn trên 110. Ơ, vậy thì rốt cuộc bệnh này đã xảy ra vấn đề từ đâu? Phải nói là, nó thực sự khơi dậy lòng hiếu kỳ của Trương Dịch. Vậy nên, Trương Dịch ngồi xuống ghế lần nữa, xem lại kỹ bệnh án này. Vừa xem, Trương Dịch vừa kết hợp tình trạng thân thể của người bệnh này. Ngoài vài chỗ bị chảy máu ở đường ruột, người bệnh này trên người cũng không có vết thương nào khác. Cũng không mắc bệnh tim hay có khối u gì. “Xét nghiệm máu thông thường thì bạch cầu và tế bào ái toan không cao, bốn chỉ số đông máu cũng bình thường. AIDS, giang mai, viêm gan B và các bệnh truyền nhiễm này cũng không có. Kì quặc, tên này thật là kì lạ...” Trương Dịch lẩm bẩm một mình. Đột nhiên, Trương Dịch tập trung ánh mắt vào bốn chỉ số đông máu. Những kiến thức trong đầu cũng nhanh chóng xoay chuyển, cố gắng tìm ra điểm chính xác nhất! Bốn chỉ số đông máu là hạng mục bắt buộc với mỗi bệnh nhân nhập viện. Bao gồm thời gian prothrombin, thời gian thromboplastin, định lượng fibrinogen và thời gian thromboplastin từng phần hoạt hóa. Mấy chỉ tiêu này đều là tổng hợp các yếu tố đông máu của bệnh nhân. Thông thường, chỉ cần kết quả xét nghiệm này bình thường thì có nghĩa là người đó không bị rối loạn đông máu. Có thể lên phòng mổ, trong phẫu thuật cũng sẽ không bị xuất huyết nhiều. Nhưng tại sao người bệnh này sau phẫu thuật lại bị chảy máu không rõ nguyên nhân? Trương Dịch nhìn ghi chép, vào ngày nhập viện, ngày thứ tư và sáng hôm nay đều đã kiểm tra gấp ba lần bốn chỉ số đông máu. Kết quả xét nghiệm của Hiệp Hòa sẽ không có vấn đề, hơn nữa lại kiểm tra tận ba lần đều như vậy. Mà trong lời dặn của bác sĩ cũng có dùng thuốc chống đông máu, nhưng những thuốc này đều không có tác dụng với bệnh nhân. Vậy rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Trương Dịch cau mày, suy nghĩ nhiều lần, quan sát kỹ lưỡng... Bỗng nhiên! Mắt Trương Dịch sáng lên! Đúng rồi! Còn có gen! Người bệnh này chưa xét nghiệm gen đông máu! Bốn chỉ số đông máu là bắt buộc cho mọi bệnh nhân nhập viện, nhưng đó là với phần đông mọi người! Người bình thường chỉ cần xét nghiệm bốn chỉ số đông máu là có thể biết được chức năng đông máu của họ thế nào, có rối loạn đông máu hay không, vân vân. Nhưng đây là dành cho những người bệnh thông thường! Còn một khả năng cực kỳ hiếm gặp, chính là có thể người bệnh này mắc một loại bệnh mà bốn chỉ số đông máu không phát hiện ra! Gọi là bệnh máu chậm đông! Là một bệnh chảy máu di truyền lặn liên kết nhiễm sắc thể X! Là do người bệnh thiếu hụt yếu tố đông máu VIII (bệnh máu chậm đông A) hoặc yếu tố đông máu IX (bệnh máu chậm đông B). Loại bệnh này chỉ có thể phát hiện ra khi xét nghiệm gen! Thiếu VIII gọi là bệnh máu chậm đông A, thiếu IX gọi là bệnh máu chậm đông B. Bệnh này khó bị phát hiện cũng là do tình trạng hiếm gặp của nó, các xét nghiệm bốn chỉ số đông máu thường quy chỉ mang tính kiểm tra tổng quát cho đại đa số người. Chỉ cần kết quả xét nghiệm này không có vấn đề thì có nghĩa là người bệnh không có rối loạn chức năng đông máu. Nhưng người bệnh này lại là một ca hiếm gặp của bệnh máu chậm đông. Cho nên mới phải điều trị lâu như vậy, tiêm nhiều thuốc chống đông máu như vậy cũng không hiệu quả. Vì thuốc không được sử dụng đúng mục tiêu. Bệnh máu chậm đông A là thiếu yếu tố VIII, người bệnh chỉ có thể truyền dịch có yếu tố VIII thì mới cầm được máu. Bệnh máu chậm đông B là thiếu yếu tố IX, cách điều trị cũng giống như bệnh máu chậm đông A. Loại bệnh này chỉ thiếu cái gì thì mới có thể truyền cái đó mới cầm máu được. Các trường hợp khác chắc chắn không thể chữa được. Nghĩ đến đây, Trương Dịch bỗng chốc hiểu ra. Chắc chắn là do nguyên nhân này! Suy đoán của mình không thể sai được! Đúng lúc này, bên ngoài văn phòng vang lên tiếng chửi rủa. Nghe giọng Trương Dịch nhận ra ngay. Là cha của Vương Bân đang mắng. "Lại chảy máu? Bệnh viện các người làm ăn kiểu gì vậy hả? Con trai ta ở chỗ các người làm ba cuộc phẫu thuật rồi, mẹ nó thân thể càng ngày càng tệ có phải không hả?!" Tiêu Long hơi cúi đầu, tiếng mắng của người nhà quả thực khiến anh không dễ chịu. Nhưng giờ phút này với tư cách là một bác sĩ, anh chỉ có thể tiếp nhận: "Xin lỗi, tôi đã thông báo cho chủ nhiệm, ông ấy sẽ đến bệnh viện ngay lập tức." "Ha ha? Chủ nhiệm á? Cái gì mà chủ nhiệm! Con trai tao chính là do chủ nhiệm mổ chính đấy! Cũng có được tích sự gì đâu? Tao nói cho tụi mày biết! Nếu con trai tao mà có chuyện gì tao tuyệt đối không tha cho thằng Khang Ngạn Minh kia! Chính là nó đấy! Mẹ nó, phẫu thuật xong hại con trai tao ra nông nỗi này!" "Xin lỗi, kết quả này chúng tôi cũng không muốn xảy ra, chúng tôi đang cố hết sức cứu chữa, mong ông thông cảm." "Thông cảm á? Tao thông cảm cái đầu mày ấy! Mẹ nó tao thông cảm cho tụi mày thì ai thông cảm cho tao?" Người nhà nói đỏ mặt tía tai, những người bệnh và người nhà đang vây xem xung quanh đều cảm nhận được sự phẫn nộ của ông ta. Lúc này, Trương Dịch đi tới, anh rất hiểu tâm trạng của người nhà, nên giọng nói ôn tồn mở lời: "Người nhà xin đừng vội, tôi thấy vấn đề lớn nhất của con trai ông có lẽ không phải do bệnh trĩ, mà là một loại bệnh di truyền gen hiếm gặp." Người nhà trừng mắt nhìn Trương Dịch đầy giận dữ: "Anh là ai? Ngay cả chủ nhiệm khám gấp cũng không chữa được, anh thì chữa được chắc?!" Trương Dịch không tức giận, tiếp tục hỏi: "Trước đây có phải con trai ông cứ bị đập vào đâu đó là dễ bầm tím, đánh răng cũng thường xuyên bị chảy máu không?" Người nhà kia ngẩng đầu liếc Trương Dịch: "Không có! Con trai ta từ nhỏ đã khỏe mạnh, chưa bao giờ bị như vậy cả!" "Hả?" Trương Dịch ngớ người. Không thể nào, nếu như là thiếu hụt gen đông máu, thì từ khi sinh ra sẽ có đủ các khả năng dễ chảy máu khi có va chạm. Va chạm hay chảy máu chân răng chỉ là vấn đề nhỏ. Rất có thể nếu bị chảy máu nhiều sẽ không dừng được, thậm chí là chết người. Nhưng người này... Sao lại không có tình huống đó nhỉ? Lẽ nào Trương Dịch phán đoán sai rồi sao? Một bên, Tiêu Long nhẹ nhàng kéo góc áo Trương Dịch nhỏ giọng nói: "Vấn đề này chủ nhiệm của bọn tôi đã hỏi người nhà rồi, đã loại trừ khả năng bệnh máu chậm đông di truyền." Lúc Trương Dịch hỏi thăm, Tiêu Long đã biết Trương Dịch đang nghi ngờ gì. Trước khi tan sở hôm nay Khang Ngạn Minh cũng nghi ngờ người bệnh có phải mắc bệnh máu chậm đông hay không. Còn đặc biệt hỏi người nhà, kết quả người nhà nói trong nhà từ trước đến nay chưa ai mắc bệnh này. Cả nhà già trẻ đều khỏe mạnh không ai bệnh tật gì cả. Con của ông ta cũng là lần đầu tiên vào viện làm phẫu thuật như vậy. Cũng là lần đầu tiên bị chảy máu không ngừng. Câu trả lời này làm cho Khang Ngạn Minh cũng hoang mang. Vẻ nghi hoặc giống hệt như Trương Dịch bây giờ. Lẽ nào Trương Dịch chẩn đoán sai rồi? Người này không phải bị bệnh máu chậm đông? Vậy thì là tình huống gì? Người nhà lại ở bên ngoài mắng một hồi lâu. Trương Dịch và Tiêu Long khi vào phòng cấp cứu, thấy máu trong túi dẫn lưu của Vương Bân không nhiều, vẫn chỉ hơn hai mươi ml. Cũng may, lượng máu chảy ra không lớn. Trương Dịch nhìn qua vị trí đường ruột, máu chảy ra bên trong cũng không nhiều. Nhưng vấn đề vẫn phải mau chóng giải quyết. Không chừng lại đột ngột xuất huyết nhiều. Nhìn người bệnh trên giường, Trương Dịch nói với Tiêu Long: "Vậy chủ nhiệm Khang có bảo mọi người xét nghiệm gen đông máu không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận