Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 407: Khang chủ nhiệm, bị phụ thể ngươi liền nháy mắt mấy cái

Khoa cấp cứu mấy người quay đầu nhìn Khang Ngạn Minh. Chỉ thấy trên mặt hắn lại còn hiện ra một tia từ trước tới giờ chưa từng thấy nụ cười! Cười! Khang Ngạn Minh thế mà đang cười! Trời ạ, lạy chúa! Chúng ta, người luôn mặt không đổi sắc, diện mục dữ tợn, mặt lộ vẻ... à không đúng ~ Là chúng ta luôn luôn cương trực công chính, nghiêm khắc tự kiềm chế, rộng lượng đối đãi người, Khang chủ nhiệm thế mà lại cười với Trương Dịch? Còn nói muốn làm trợ lý cho Trương Dịch? Có thể tưởng tượng sao? ! Quả thực không thể tưởng tượng! Khang chủ nhiệm, ngươi có phải bị thứ gì đó phụ thể rồi không? Đúng thì ngươi nháy mắt mấy cái đi! Chúng ta tới cứu ngươi ~! Một lát sau, ý cười trên mặt Khang Ngạn Minh dần biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm trọng như ngày thường. "Các ngươi nhìn ta làm gì! Nên bận gì thì bận đó đi!" Khang Ngạn Minh quát những người xung quanh. Được rồi... Khang Ngạn Minh, ngươi quả nhiên vẫn là Khang Ngạn Minh như trước! Nửa tháng trước còn nói câu 'Tuyệt đối sẽ không để loại người này đến khám bệnh của chúng ta' đâu. Hiện tại, lại đã muốn coi người ta là trợ lý! Hừ! Người khác im lặng tản ra. Sau đó, Khang Ngạn Minh mới lại đem ánh mắt nhìn về phía Trương Dịch: "Thế nào? Sáng mai ta tới làm trợ thủ cho ngươi?" Mặc dù Trương Dịch cùng Khang Ngạn Minh xem như có khúc mắc, nhưng Khang Ngạn Minh dù sao cũng là chủ nhiệm khoa cấp cứu. Hắn tới làm trợ thủ tự nhiên đáng tin hơn những bác sĩ khác rất nhiều. "Tốt, không vấn đề gì." Trương Dịch đáp ứng. Ý cười trên mặt Khang Ngạn Minh cũng nháy mắt lộ rõ hơn một chút. "Tốt, vậy mai tám giờ rưỡi sáng ta sẽ cho người bệnh này sắp xếp phòng phẫu thuật, hôm nay ta sẽ để bọn họ tập trung làm tốt công tác hạ sốt, kháng viêm, đưa chỉ số môi tinh bột hạ xuống, chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật." "Tốt, làm phiền khoa cấp cứu." Trương Dịch khách khí nói. Sau đó, Trương Dịch lại đi cùng người nhà La Sâm bàn giao một số hạng mục nằm viện. Rất nhanh, y tá khoa cấp cứu đã cho dùng thuốc thoa. Hạ sốt cho viêm tuyến tụy vẫn rất nhanh, chủ yếu là ruột thừa của người nước ngoài này đã sưng tấy, tạo mủ không thể trì hoãn. Nếu không, đã có thể chờ viêm tuyến tụy hoàn toàn hồi phục rồi mới tiến hành phẫu thuật ruột thừa. Chính vì sưng tấy, tạo mủ lại còn kèm theo dịch mủ chảy ra, mới không thể không định sáng sớm ngày mai. Nhanh chóng cắt bỏ ruột thừa, mới có thể phòng ngừa các lây nhiễm kế phát khác. Sau khi bàn giao xong, Vương Tổng đi theo Trương Dịch ra khỏi phòng cấp cứu. Vương Tổng vẻ mặt cảm kích, cười nói: "Cảm ơn cậu, bác sĩ Trương, lần này nhờ có cậu, chúng tôi mới có thể đến Hiệp Hòa xem bệnh kịp thời." Trương Dịch khách khí nói: "Không sao, tình huống của La Sâm ban đầu cũng rất khó giải quyết." "Vừa nãy tôi còn đang nghĩ may mắn tôi biết cậu đấy, không thì đơn hàng làm ăn này của tôi chắc là toi rồi. Thế này đi, hôm nay sau khi tan ca bác sĩ Trương cậu có rảnh không? Nếu được thì mời nể mặt, chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm thì sao?" Trương Dịch nghĩ một lát, tối nay hắn cũng không có ca trực cũng không có việc gì, dứt khoát liền đáp ứng. "Được thôi, Vương Tổng khách sáo rồi." "Ha ha! Không khách sáo, vốn dĩ tôi nên cảm ơn cậu mới đúng!" Sau khi xử lý xong chuyện ở khoa cấp cứu, Trương Dịch liền trở lại khoa tim mạch. Cùng lúc đó, bác sĩ Vương ở phòng siêu âm một mặt thất thần lạc phách khiêng máy siêu âm về phòng, tìm tới chủ nhiệm khoa Lưu Tùng. "Chủ nhiệm Lưu, cái Trương Dịch ấy anh biết không? Thế mà anh ta còn biết đọc siêu âm! Giỏi ghê luôn ấy!" Lưu Tùng trừng mắt liếc hắn một cái: "Trương Dịch? Sao tên này nghe quen thế nhỉ? Bác sĩ bệnh viện mình?" "Đúng đó! Vừa mới tới hồi tháng này đấy, còn là do viện trưởng Kim dẫn về cái Trương Dịch ấy!" Lúc này, Lưu Tùng mới nhớ ra: "À! Thì ra là anh ta à, anh biết sao rồi? Anh ta biết đọc siêu âm thì có gì lạ đâu? Rất nhiều bác sĩ lâm sàng đều sẽ xem một chút sách về khoa hình ảnh mà, biết xem siêu âm cũng đâu có gì hiếm." Chỉ thấy bác sĩ Nghiện Vương liền vội vàng lắc đầu như cái trống lắc: "Không phải, chủ nhiệm! Ý của tôi là cái anh Trương Dịch này biết làm siêu âm, mà bệnh nhân cấp cứu kia lại là một người mập hơn ba trăm cân! Tôi tìm nửa ngày mà không nhìn thấy tuyến tụy với ruột thừa đâu, kết quả cái anh Trương Dịch vừa tới là thấy liền!" Nghe tới câu này, Lưu Tùng mới có một chút hứng thú: "Thật á?" "Khẳng định là thật đó chủ nhiệm, lúc đó chủ nhiệm Khang cũng ở đó, tất cả mọi người đều tròn mắt ngạc nhiên! Bác sĩ Trương thật sự quá giỏi!" Vị bác sĩ Vương này đã bị Trương Dịch chinh phục hoàn toàn, mặt đầy sùng bái nói. Lưu Tùng nghe xong, quả thực cảm thấy Trương Dịch này rất có tài, nhưng không đến mức độ bái phục như tiểu Vương. Chỉ cười một tiếng nói: "Nhanh chân lên đi, còn có bao nhiêu bệnh nhân ngoài kia đang chờ kiểm tra kìa." "Vâng..." Thấy Lưu Tùng không có phản ứng gì, bác sĩ Nghiện Vương đành mất hứng tiếp tục công việc. A! ! ! Sao không ai nghe tôi nói thế nhỉ? Trương Dịch thật sự là lợi hại a!... Em gái Trương Vãn Thanh đã thành công lấy máu làm xét nghiệm phù hợp. Mà đại ca cùng đại tẩu của nàng từ mấy ngày trước đến một lần rồi sau đó cũng không còn thấy xuất hiện nữa. Bất quá, bây giờ bọn họ tới hay không cũng không còn quan trọng như vậy nữa. Chỉ cần em gái Trương Vãn Thanh phù hợp, thì Trương Vãn Thanh cũng có thể tiến hành cuộc phẫu thuật này. Hơn nữa, thái độ của em gái nàng đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, đoán chừng chắc là đồng ý hiến tủy. Lần này, nỗi lo lắng của Trương Dịch và vợ chồng Trương Vãn Thanh cũng vơi đi một nửa. Bất quá, Trương Vãn Thanh cũng đã đưa ra yêu cầu tài sản đối với Triệu Cẩn. Trương Vãn Thanh trong lòng có chút thất vọng, quả nhiên, dù là anh chị em ruột thịt cũng vẫn không thể không nói đến tiền bạc… Triệu Cẩn thì lại không mấy quan trọng, chỉ cần em gái chịu hiến tủy thì bao nhiêu tiền cũng được. Hiện tại, tình hình của Trương Vãn Thanh dù sao cũng đã ổn định. Chỉ cần chờ kết quả xét nghiệm phù hợp của em gái, thì có thể xem xét phẫu thuật. Ngoài Trương Vãn Thanh ra, người mà Trương Dịch thấy khó giải quyết nhất trước mắt là gã người nước ngoài mập ú kia. Vừa rồi bên khoa cấp cứu đã gửi tin nhắn cho hắn, nói bọn họ vừa phí hết sức lực chín trâu hai hổ ở trong phòng mà cân nặng cho La Sâm. Kết quả thế mà tận 363 cân! ! Ghê gớm thật! Khang Ngạn Minh còn lo bàn phẫu thuật kia không chịu nổi cái cân nặng này đâu. Nếu như chịu được cân nặng này, liệu duy trì thời gian được lâu không? Ai! Tóm lại, ca phẫu thuật của La Sâm sáng mai cũng phải suy nghĩ thật kỹ một chút. Trương Dịch dự định tối nay trở về sẽ để hệ thống hỗ trợ cho hắn đưa ra một ca phẫu thuật của người mập trên ba trăm cân, để hắn lại luyện tập thêm về xúc cảm phẫu thuật cho người mập. Như vậy, mới đảm bảo cho cuộc phẫu thuật sáng mai sẽ không có bất kỳ sai sót nào. Thấy Trương Dịch đang thất thần, Trần Phương đi tới vỗ vỗ hắn: "Trương Dịch, nghe nói mai cậu lại muốn đi khoa cấp cứu làm phẫu thuật à?" Trương Dịch quay đầu nhìn Trần Phương: "Sao cậu biết?" Bệnh viện tin tức linh thông vậy sao? Hắn vừa mới từ khoa cấp cứu trở về chưa được bao lâu, tin tức này đã lan truyền khắp cả bệnh viện rồi sao? Trần Phương nhẹ gật đầu: "Biết chứ, trong nhóm có người nói đấy, nói là khoa cấp cứu nhận một người bệnh Bồ Đào Nha hơn 360 cân. Nghe nói vẫn là bệnh nhân chủ động tìm cậu để khám bệnh rồi mới đến Hiệp Hòa." Trương Dịch lên tiếng: "Thì là có chuyện đó, sao thế? Mai cậu muốn cùng tôi đi phẫu thuật à?" Trần Phương cười hắc hắc: "Vừa hay sáng mai rảnh, tôi đi cùng cậu, làm trợ tá đi ~!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận