Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 346: Là hắn là hắn chính là hắn! Thần tượng của chúng ta

Chương 346: Là hắn, là hắn, chính là hắn! Thần tượng của chúng ta "Hắn muốn để ta đi làm?" "Người đại lão này muốn đến bệnh viện Ung bướu Liên Thị làm ghép thận?" "Đúng vậy, Lưu Lạc... Lưu Lạc nói muốn mời ngươi cùng đi, bởi vì hắn chỉ tin tưởng ngươi!" Sự tin tưởng vô điều kiện này ngược lại khiến Trương Dịch rất cảm động. Nhưng mình đột nhiên đi cùng, bác sĩ ở bệnh viện Ung bướu Liên Thị bên kia sẽ đồng ý sao? "Bác sĩ Trương, có được không? Nếu được thì tôi sẽ giúp anh mua vé." Trong điện thoại vang lên giọng khẩn cầu của Tô Hiểu Hiểu. Trương Dịch nghiến răng nói: "Được! Ta bây giờ sẽ xuất phát đến ga tàu, cùng các ngươi đi. Bất quá ngươi không cần mua vé, bên ta có thể mua." Đi thì đi thôi, chỉ là phẫu thuật thôi mà. Có thể làm tốt nhất, không thể làm coi như đi Liên Thị dạo một vòng rồi về. "Cảm ơn anh, bác sĩ Trương!" Tô Hiểu Hiểu kích động cúp điện thoại, quay đầu nhìn Lưu Lạc, người cũng đang kích động và đã chuẩn bị kỹ càng để xuất phát, nói: "Bác sĩ Trương đồng ý rồi, anh ấy nguyện ý đến làm phẫu thuật cho anh!" "Tuyệt vời quá, chúng ta đi thôi Hiểu Hiểu. Sau lần này... Cuối cùng ta cũng có thể không cần phải luôn chạy thận nữa... Ta có thể sống bình thường!" Hai người căn bản không mang gì, chỉ mang điện thoại di động, thẻ căn cước, thẻ ngân hàng cùng hai bộ quần áo thay giặt liền xuất phát. Giờ phút này, trong mắt Lưu Lạc lóe lên ánh sáng tràn đầy hy vọng về tương lai! Trương Dịch bên này cũng nhanh chóng xin nghỉ với Lữ Tĩnh, vội vàng mua vé chạy đến ga tàu. May mắn vẫn còn một vé cuối cùng, nếu không thì không kịp mất. Kỳ thực, nếu bên cung cấp người hiến tạng có điều kiện cho phép thì cũng có thể đặc biệt cử người đưa khí quan đến. Nhưng phí vận chuyển bình thường đều khá đắt. Còn có một cách là phái bác sĩ ở bệnh viện tiếp nhận bệnh nhân đến bệnh viện cung cấp để lấy. Nhưng Lưu Lạc hiện tại không có nhập viện, cho nên bệnh viện không có trách nhiệm phải đi lấy khí quan này. Tính đi tính lại, đúng là không bằng Lưu Lạc trực tiếp đi Liên Thị làm phẫu thuật sẽ dễ dàng hơn chút. Rất nhanh, ba người đuổi đến ga tàu. Một đường phi ngựa không ngừng vó, gắng sức đuổi theo cuối cùng cũng lên được tàu trước khi tàu khởi hành sáu phút. Thẻ này mà chậm một chút nữa thì đúng là không lên được tàu rồi. Chỗ ngồi của ba người khác nhau, thậm chí còn cách nhau mấy toa. Nhưng trên đường đi, Trương Dịch đều dùng Wechat để gửi tin nhắn cho Lưu Lạc, để cậu ấy thoải mái tinh thần. Chỉ cần ca phẫu thuật này có thể làm được thì xác suất thành công vẫn còn rất cao. Hơn nữa, hiện tại bọn họ cũng không thiếu tiền chữa trị, tỷ lệ càng lớn hơn một chút. Được Trương Dịch an ủi, trong lòng Lưu Lạc và Tô Hiểu Hiểu cũng dần dần bớt lo lắng bất an. Trương Dịch lại nhìn tin nhắn Wechat khác, phát hiện Vương Hải Thanh tối qua đã gửi mấy tin nhắn thoại đến cho mình, mình bận luyện tập thuật nên không để ý. Nhân lúc rảnh rỗi nghe một chút, phát hiện là cái thằng này đang kể lể với mình về những chuyện phiền lòng trong công việc, tiện thể hỏi mình chuyện lớn muốn nói với hắn là gì. Trương Dịch trả lời: "Ngươi cứ cất cái cằm cho kỹ vào, nói ra ta sợ làm kinh ngạc đến hàm của ngươi." Không ngờ Vương Hải Thanh lại trả lời ngay! "Phụt... Có phải lại tăng lương rồi không? Lần này là bao nhiêu vậy?" Trương Dịch: "Tăng lương chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Sao có thể tính là đại sự được?" Vương Hải Thanh: "Ngọa Tào, đó là cái gì vậy? Đừng có úp úp mở mở nữa." Trương Dịch: "Cuối tháng này Thiên Hà bên này không làm nữa, chuẩn bị chuyển viện." Vương Hải Thanh: "Hả?? Mức lương cao như vậy mà anh không làm nữa à?? Trời ạ! Trước đó nghe anh nói, hình như anh đã tăng lên đến năm mươi vạn một năm rồi phải không? Thế mà anh vẫn đi cơ à?" Vương Hải Thanh vừa đau lòng gõ dòng chữ này, vừa than thở: "Nếu như ta mà được năm mươi vạn một năm thì chắc chắn là nằm mơ cũng phải cười tỉnh." Trương Dịch: "Mới thế này mà đã kích động rồi à? Nếu ta nói ta sẽ đến bệnh viện Hiệp Hòa thì chắc ngươi sẽ không kích động đến mức lăn lộn tại chỗ chứ?" Quả nhiên, sau khi tin nhắn này gửi đi, Vương Hải Thanh bên kia không trả lời ngay nữa. Trương Dịch đoán, thằng này chắc đang gào thét như chó dại ở đâu đó rồi chứ gì. "A!! Đậu xanh rau má!! Trương Dịch... Thế mà muốn đi Hiệp Hòa?!""Ôi Ngọa Tào!""Hiệp Hòa đó! Học đại học chính quy mà có thể vào Hiệp Hòa á?!" Vương Hải Thanh bên này quả thực đang gào thét như chó dại, khiến mấy đồng nghiệp xung quanh đều phải nhìn hắn hai lần: "Làm gì đấy Hải Thanh, lên cơn chó dại à??" Vương Hải Thanh liếc hắn một cái: "Mày biết cái gì, anh em của tao vào Hiệp Hòa làm việc rồi đấy!""Ôi, lợi hại, lợi hại ~" Người kia thờ ơ giơ ngón tay cái lên. Sau đó Vương Hải Thanh mới trả lời Trương Dịch: "Đúng là anh có khác, trâu bò! Học đại học chính quy mà đã vào được Hiệp Hòa rồi! Mẹ nó, tao ghen tị chết đi được. Không được! Tao không thể để một mình tao gánh cái cảm giác ghen tị này được. Tao phải đăng lên nhóm chat, để cho bọn kia cũng phải ghen tị như tao mới được." Trương Dịch bật cười, nghĩ một lát rồi trả lời: "Tùy cậu, nhanh thì có lẽ đầu tháng sau ta sẽ đến Đế Đô, người đến là khách, nhớ đến lúc đó mời ta đi ăn cơm đấy." Vương Hải Thanh gửi một cái biểu tượng OK: "Không vấn đề, nhưng không được vượt quá năm mươi đồng một người nhé." Trương Dịch: "..." Sau ba tiếng rưỡi, xe lửa an toàn đến ga đông Liên Thị. Trong thời gian này Trương Dịch cũng liên hệ với trung tâm đăng ký và bác sĩ ở bệnh viện Ung bướu Liên Thị một chút. Đối phương cho biết, chỉ cần bệnh nhân tự mình ký tên chịu trách nhiệm về an toàn thì bên họ có thể bố trí phòng phẫu thuật. Huống chi... Bác sĩ sắp đến phẫu thuật còn tên là Trương Dịch! Chẳng lẽ là Trương Dịch, người đã xuất hiện liên tục trên tin tức mấy lần trước? Bác sĩ ở bệnh viện Ung bướu Liên Thị cũng chưa kịp hỏi, chỉ có thể chờ người đến rồi mới biết được. Ba người bắt một chiếc taxi ở bên ngoài ga tàu, nhanh chóng chạy đến bệnh viện. Trong thời gian này lại bị chậm trễ thêm nửa tiếng. Cuối cùng, từ Thiên Hà đến bệnh viện Ung bướu Liên Thị tổng cộng mất bốn tiếng bốn mươi phút. Quả thực là đã kịp đến trong vòng năm tiếng đồng hồ. Vẫn còn thời gian! Trương Dịch vừa gọi điện thoại vừa dẫn Lưu Lạc và Tô Hiểu Hiểu đến khu nội trú số một tầng mười ba. Nơi này là phòng phẫu thuật của bệnh viện Ung bướu Liên Thị. Sau khi bên kia nhận được thông báo điện thoại của Trương Dịch thì chưa đầy một giờ, các bác sĩ đã bắt đầu lấy khí quan. Đã mang xuống khí quan rồi thì không được phép để quá lâu nên bọn họ chỉ có thể lấy trước. Bởi vì không chỉ có một mình Lưu Lạc là người bệnh đang chờ quả thận này. Ngoài quả thận ra, người nhà đã hiến tặng cả giác mạc, thận, tim và các khí quan khác. Có một vài cơ sở ở gần, bệnh viện đó sẽ cử bác sĩ đến để lấy khí quan luôn. Khoảng năm tiếng trôi qua, chỉ còn lại quả thận của Lưu Lạc là ca cuối cùng. Tầng mười ba. Sau khi Trương Dịch và mọi người ra khỏi thang máy thì có vài bác sĩ đứng ở đó chờ. Nhìn thấy Trương Dịch thì mấy người bác sĩ kia vẫy tay với họ. "Bệnh nhân tên là Lưu Lạc đúng không? Xin đưa đăng ký ghi chép và thẻ căn cước cho tôi kiểm tra đối chiếu một chút." Bác sĩ cầm đầu không vòng vo, vừa đến đã đi thẳng vào vấn đề. Tô Hiểu Hiểu vội vàng lấy các loại giấy tờ chứng nhận ra từ trong túi. Một bên, mấy bác sĩ Liên Thị khác nhao nhao nhìn Trương Dịch đứng bên cạnh thở hổn hển, tất cả đều sáng mắt lên! Là hắn! Là hắn! Chính là hắn! Bằng... à không đúng, hẳn là thần tượng của chúng ta Tiểu Trương Dịch~!
Bạn cần đăng nhập để bình luận