Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 117: Xe cứu thương a, làm sao còn chưa tới

Trương Dịch vội vàng ngồi xổm xuống, trực tiếp dùng sức xé rách chiếc quần vải của anh shipper ra.
Xoạt!
Lộ ra phần xương bắp chân bị gãy.
Toàn bộ bắp chân nhìn từ bên ngoài đã sưng lên, đỏ ửng.
Các mô mềm và cơ bắp chân cũng bị tổn thương ở nhiều mức độ khác nhau.
Trong tầm mắt của Trương Dịch, động mạch khoeo và động mạch chày sau đang phì phọt máu ra ngoài.
Xoạt!
Trương Dịch trực tiếp dùng dải vải xé được từ chiếc quần để cầm máu, buộc chặt vào vị trí trên đầu gối của anh shipper mười xăng-ti-mét.
Siết chặt để tạo áp lực, giúp cầm máu.
Trương Dịch định dùng những thanh gỗ còn lại để cố định cho anh ta.
Nhưng anh shipper đã cố sức vươn tay run rẩy ra, đưa điện thoại cho Trương Dịch nói:
“Bác sĩ… Anh giúp tôi một việc… Giúp tôi liên lạc với khách đã đặt đồ ăn… Nói với họ rằng, tôi bị tai nạn giao thông, hai phần ăn trong thùng giữ nhiệt… có thể… có thể sẽ không giao được nữa…” Trương Dịch ngẩng đầu lên, cau mày nhìn anh shipper trước mắt nói:
“Đã lúc này rồi mà còn nghĩ đến việc giao hàng? Anh cứ thả lỏng người đi đã.” Anh shipper vẻ mặt đau khổ nói:
“Không được a… Tôi mà không gọi báo thì người ta sẽ đánh giá xấu tôi…” Lúc này, một thanh niên đứng xem bên cạnh bước tới nói:
“Anh đừng lo, bác sĩ chắc chắn sẽ ưu tiên cứu anh trước mà, để tôi giúp anh liên lạc với khách đã đặt đồ.” Anh shipper lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
Nhìn chàng thanh niên nhiệt tình kia nói: “Cảm ơn anh a…” Trương Dịch không hề chậm trễ chút thời gian nào.
Động tác băng bó và cố định được thực hiện rất nhanh chóng!
Vài lượt đã cố định xong cho anh shipper này.
Anh dặn dò anh ta phải nằm im tuyệt đối, không được động đậy.
Xử lý xong hai người bị gãy xương, những người còn lại đều bị thương hoặc trật chân.
Còn hai trường hợp nặng nhất kia chỉ có thể chờ xe cấp cứu đến hiện trường.
Thế nhưng đã qua mười mấy phút rồi mà xe cấp cứu vẫn chưa thấy đâu!
"Chuyện gì xảy ra vậy? Sao xe cấp cứu vẫn chưa đến? Xin hỏi có ai đã gọi cấp cứu 120 chưa?"
Trong đám đông, một cô gái vội gật đầu: "Có! Có! Tôi gọi ngay khi vừa xảy ra tai nạn."
Một bác gái khác cũng giơ điện thoại lên nói: "Tôi cũng gọi rồi, họ bảo là đến ngay!"
Cho dù bệnh viện phụ cận không phải là bệnh viện gần nhất, nhưng dựa theo trang thiết bị của một thành phố cấp tỉnh mà nói.
Trong bán kính hai, ba cây số, cho dù không có bệnh viện tam giáp, thì cũng phải có bệnh viện nhị giáp có thể phái xe cấp cứu.
“Có phải là do giờ cao điểm buổi sáng nên bị kẹt xe không?” “Không thể nào, bây giờ đã hơn chín giờ rồi thì sao còn kẹt xe được?” “Không đúng! Phía trước ở ngã tư đường Hoa Sinh không phải đang xây tàu điện ngầm đó sao? Rất có thể là do xe cấp cứu bị chặn lại rồi!” "Có lý đó! Vậy để tôi gọi lại hỏi xem sao!"
Đám đông vây xem bắt đầu xôn xao bàn tán.
Lúc này, Trương Dịch quay đầu nhìn người bác gái bị vỡ lá lách, đang chảy máu kia.
"Tỉnh lại không?! Nghe thấy tôi nói chuyện không? Tôi là bác sĩ! Bà có nghe thấy không?!"
Trương Dịch ngồi xuống để hỏi.
Bác gái chỉ có thể hơi hé mắt, kêu rên vài tiếng.
Bà không thể nói chuyện bình thường được như vừa rồi nữa.
Hiện tại bà đã rơi vào trạng thái ý thức mơ hồ, vẫn chưa đến mức gọi mà không đáp.
Nhưng bà đã bắt đầu xuất hiện các triệu chứng sắc mặt trắng bệch, thở gấp, mạch đập yếu ớt.
Sắp rơi vào tình trạng sốc do mất máu!
Phải nhanh chóng cầm máu a!
Trong tầm mắt Trương Dịch, trong ổ bụng của bà đã tích tụ rất nhiều dịch!
Ít nhất cũng khoảng 700ml!
Mà người trưởng thành bình thường khi bị mất máu cấp tính vượt quá một ngàn ml, sẽ có thể gây ra sốc do mất máu!
Xe cấp cứu a! Sao còn chưa tới!
Lúc này, Trương Dịch cũng cảm thấy sâu sắc sự bất lực.
Có thể nhìn rõ vấn đề, nhưng lại vì không có dao phẫu thuật mà bất lực!
Lúc này, trong đám đông vây xem có không ít người đang cầm điện thoại di động quay phim tình hình hiện trường.
Năm nay, những người làm truyền thông mạng rất nhiều.
Hễ có chuyện gì xảy ra là mọi người đều thích chụp ảnh, đăng lên mạng.
Chẳng phải có câu nói rất thịnh hành hay sao?
Là cái gì mà đừng hoảng hốt, cứ chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè trước đã.
Trong số những người qua đường, có một cô gái trẻ phát hiện ra chàng trai đang cứu người có vẻ rất quen mắt.
Liền hỏi: "Anh trai, anh trước đây có phải từng lên TV không? Hay là idol mới ra mắt nào đó? Sao tôi cứ cảm thấy đã gặp anh ở đâu rồi ấy?"
Trương Dịch lúc này làm gì có tâm trạng để trả lời mấy câu này!
Thấy người ta sắp bị sốc rồi, trong lòng anh như lửa đốt!
Trương Dịch nhìn cô gái kia một cái, lười biếng trả lời.
Anh quay đầu nhìn về phía xa ngoài ngã tư, mong ngóng chiếc xe cứu thương đang bật đèn ưu tiên kia có thể nhanh chóng xuất hiện.
Sau câu nói của cô gái trẻ kia, những người khác trong đám đông dường như cũng bắt đầu chú ý.
"Ai chà, anh chàng này nhìn quen mắt thật!"
"Tôi nhớ ra rồi! Trước đó không phải bệnh viện có tin về một bác sĩ đã đánh người nhà bệnh nhân sao? Tôi nhớ là có một vị bác sĩ quỳ xuống đất để cấp cứu, hình như giống anh ta đấy!"
"Đúng đúng đúng! Anh nói vậy tôi mới nhớ! Tin đó ở bệnh viện lớn lắm đó, cả người bác gái năm mươi tuổi như tôi còn biết."
"Đúng rồi! Chính là anh ta! Chính là vị bác sĩ đã dùng kìm để kẹp tim rồi cầm máu đó! Tôi từng xem bản chỉnh sửa không bị che!"
Càng ngày càng nhiều người vây xem nhận ra Trương Dịch.
Họ vội vàng lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Trời ơi!
Anh bác sĩ siêu cấp đẹp trai kia lại đang cứu người!
Mau quay clip đăng lên mạng! Chắc chắn lại là tin hot đây!
Đối diện với vô số ống kính điện thoại, Trương Dịch cũng chẳng buồn tránh né.
Vì có tránh cũng không tránh được.
Ba phút sau.
Từ phía xa vang lên tiếng còi xe cứu thương quen thuộc!
Y ô y ô y ô!
Trước đây, Trương Dịch nghe thấy tiếng này là cả người lại căng thẳng, hoặc là cảm giác như âm thanh này là tiếng gọi đòi mạng.
Nhưng bây giờ!
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy tiếng này thật dễ nghe!
Rất nhanh, xe cấp cứu dừng lại ở hiện trường tai nạn, hai chiếc xe cấp cứu tới.
Không phải xe của bệnh viện kia mà là xe của một bệnh viện khối u tam giáp ở gần đó.
Vừa xuống xe, bác sĩ cấp cứu liền hỏi: “Người bị gãy xương đâu? Ở đâu?” Ánh mắt họ vừa chuyển, liền nhìn thấy hai người bị gãy xương thật sự.
Nhưng giờ phút này họ đã được người khác dùng thanh gỗ cố định và băng bó kỹ càng, nằm ngoan ngoãn trên đất chờ được cứu viện.
Thậm chí, trên đùi bị cố định của anh shipper kia còn bị buộc một túi để cầm máu?
Tuy hơi đơn sơ, nhưng đúng là có thể thấy được là dùng để cầm máu.
Kỳ lạ!
Chẳng lẽ hiện trường có bác sĩ?
Vị bác sĩ kia đã tiến hành cấp cứu sơ bộ cho người bị thương?
Lúc này, Trương Dịch vội vàng tiến đến trước mặt họ nói: "Nhanh cho tôi xin một bộ đồ dùng truyền dịch, không kim, tăm bông tẩm iod và kìm cầm máu!"
Bác sĩ cấp cứu nhìn người thanh niên đột nhiên xuất hiện trước mặt hỏi: "Cậu cũng là bác sĩ à?"
Trương Dịch vội vàng gật đầu: "Đúng! Tôi cũng là bác sĩ, vừa đi ngang qua đây!
Kia có hai người bị gãy xương, cậu bé thì bị gãy khuỷu tay, anh shipper thì bị gãy xương ống quyển, tôi nghi có chảy máu nên đã buộc túi cầm máu rồi!
Còn có một chị bị chấn thương đầu, ý thức mơ hồ, nghi xuất huyết nội sọ!
Còn có một bác gái nặng nhất, vừa rồi vẫn kêu đau bụng.
Kết quả hơn mười phút sau thì xuất hiện tình trạng thở gấp, môi và mặt tái nhợt, mạch đập nhỏ yếu!
Tôi đoán có lẽ là chảy máu nội tạng! Phải nhanh chóng thiết lập đường truyền tĩnh mạch!
Nước muối sinh lý... không đúng, trên xe có huyết tương thay thế không? Trực tiếp dùng huyết tương thay thế cũng được!
Còn nữa, mấy thứ tôi vừa nói cho tôi trước đi, tôi có thể lập tức cầm máu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận