Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 645: Trương Dịch ngươi có phải hay không dùng mỹ nam kế? !

Chương 645: Trương Dịch, ngươi có phải hay không dùng mỹ nam kế? !
Bác sĩ khoa tâm thần tuy không hỏi ra được quá nhiều kết quả, nhưng sự bực dọc và nóng nảy của bệnh nhân thì vẫn điều tra ra được. Hiện tại, điểm bực dọc của cô gái là 15 điểm, thuộc phạm vi bực dọc cường độ thấp. Chỉ số nóng nảy cũng đang dao động ở điểm giới hạn. Tuy nhiên, điều duy nhất đáng mừng là Trương Dịch dường như có chút tác dụng với cô gái này. Bây giờ, nàng không còn kháng cự sự kiểm soát của bác sĩ đối với mình nữa. Thậm chí khi bác sĩ khoa tâm thần hỏi bệnh hơn nửa tiếng, nàng cũng không tiếp tục cãi lộn như trước, thậm chí còn động tay đánh người. Ngay cả cha mẹ cô gái cũng cảm thấy nghi hoặc. Tại sao một thầy thuốc trẻ tuổi chỉ khuyên vài câu mà con gái lại thay đổi lớn đến vậy? ?
Trước khi đi, Trương Dịch còn cố ý đến bên giường bệnh của cô gái lần nữa và cam đoan với nàng: "Những điều ta vừa nói với ngươi đều là thật. Nếu ngươi đã nghĩ kỹ rồi thì cứ mạnh dạn mà làm, ta chắc chắn sẽ ủng hộ ngươi, nhưng nhớ đừng tự vây mình trong ngõ cụt."
Hốc mắt cô gái đỏ hoe khẽ gật đầu: "Được, cảm ơn bác sĩ Trương, ngươi thật giống như những dân mạng trên mạng nói, là một bác sĩ tốt bụng, lương thiện..."
Trương Dịch hai tay đút túi, hơi có chút kiêu ngạo cười: "Thật sao? ? Ha ha, bọn họ đã nói như vậy thì cứ coi là vậy đi."
Cười xong, hắn còn nói thêm: "Đi thôi, tự ngươi chăm sóc bản thân cho tốt, chú ý nghỉ ngơi, vết thương không sao đâu, truyền dịch xong thì có thể về, sau hai ngày nhớ đến thay thuốc đúng hẹn."
"Dạ, cảm ơn bác sĩ Trương!" Cô gái mỉm cười nhẹ gật đầu.
Nói xong, Trương Dịch liền dẫn đầu bước ra khỏi phòng bệnh. Cảnh này khiến mấy bác sĩ và y tá trực ban tối qua mắt chữ A mồm chữ O.
Ta dựa vào! Cái con nhỏ chết tiệt kia lại cười rồi? ? !
Đậu xanh rau má! ! Đây có phải là Mẫu Dạ Xoa tối qua không? ! !
Trần Phương trong lòng một hồi lâu gào thét (vô năng cuồng nộ)~!
A a a ~~! ! Tại sao chứ! ! Tại sao hôm qua ta đến nói hết lời mà con nhỏ này không nghe, còn cho ta một bạt tai.
Trương Dịch vừa tới, chỉ nói vài câu thôi! ! Mà nàng đã ngoan ngoãn nghe lời như vậy rồi? ? ? !
Rốt cuộc Trương Dịch có ma lực gì vậy? ? ! Ngươi dùng mỹ nam kế hả Trương Dịch? ? !
Nghĩ lại mà Trần Phương thấy uất ức! Ô ô... Biết Trương Dịch dễ làm vậy, tối qua đã nên gọi điện thoại cho hắn đến bệnh viện rồi. Có lẽ hắn đã không cần phải đau khổ ăn một cái tát vô ích đó. Ai! !
Ngoài phòng bệnh, Trần Phương mang theo quầng thâm mắt, mặt đầy vẻ không cam tâm truy vấn: "Trương Dịch, có phải ngươi dùng mỹ nam kế rồi không? ? "
"Cái gì? ?" Trương Dịch quay đầu lại bị lời này chọc cười!
Ta? Mỹ nam kế? Ta Trương Dịch lúc nào đã sa sút đến mức phải dùng mỹ nam kế rồi? ! ?
"Vậy tại sao nàng lại nghe lời ngươi thế? Ngươi đã nói gì với nàng vậy? Để nàng đi đâu kia chứ?"
"Chỉ nói với nàng không nên bị gia đình gốc trói buộc, ngươi xem tính tình ông bố nàng kia kìa, trong nhà còn có thằng em trai nữa, ngươi còn không nhìn ra sao?"
"Trọng nam khinh nữ?"
"Đúng đó, sự bực dọc và cáu kỉnh của nàng đều là do yếu tố môi trường gia đình ảnh hưởng. Chỉ cần nhanh chóng thoát khỏi hoàn cảnh này, chấp nhận sự thật là cha mẹ không yêu thương mình nhiều như vậy thì triệu chứng sẽ tốt hơn nhiều. Haizz, trước đây ta cũng từng cho rằng bố mẹ ai cũng yêu con mình vô cùng. Nhưng từ khi vào viện làm việc, ta gặp không ít bệnh nhân mắc bệnh cả về thể xác lẫn tinh thần do nguyên nhân gia đình. Bây giờ ta mới hiểu, thực ra không phải ai cũng làm tốt vai trò cha mẹ được. Vì vậy, ta mới nói với nàng nên đến cô nhi viện xem thử, có thể làm tình nguyện viên ở đó một thời gian ngắn. Ở đó có những đứa trẻ còn đáng thương, khổ sở hơn nàng nhưng các em vẫn luôn nở nụ cười đối mặt với thế giới. Ngươi xem bây giờ, cô nhi viện chẳng phải đang ngày càng tốt lên sao? Các em được đi học và không còn phải lo lắng bữa ăn tiếp theo không có. Chỉ cần có thái độ lạc quan tích cực đối diện với khó khăn thì nhất định sẽ vượt qua được thôi."
Im lặng một lát, Trần Phương cũng lặng lẽ thở dài.
"Ngươi nói đúng, chấp nhận sự thật cha mẹ không yêu mình như vậy cũng là một phần bài toán nhân sinh mà mọi người cần phải đối mặt."
Nói xong, anh lại ngẩng đầu nhìn Trương Dịch với ánh mắt hơi khác thường.
Trương Dịch nghi hoặc cau mày: "Sao thế? Nhìn ta như vậy làm gì? ? Ta biết ta đẹp trai, nhưng ngươi cứ nhìn chằm chằm vào ta như vậy, người khác rất dễ hiểu nhầm là ngươi thẳng thành cong đấy nhé! Ta ăn nói thế nào với bà xã?"
Trần Phương: "..."
"Cong cái đầu nhà ngươi ấy!" Trần Phương lập tức cho Trương Dịch một đấm.
"Ta chỉ cảm thấy ngươi trưởng thành hơn không ít rồi, so với hồi còn ở Thiên Hà... không giống."
"Chẳng phải là chuyện đương nhiên sao, đi làm hơn một năm rồi thì cũng phải thêm chút kiến thức chứ."
Trần Phương cúi đầu cười: "Thì ra là vậy, ài, đúng rồi, tháng sau là sinh nhật ngươi nhỉ? Đủ 26 hay 27 tuổi rồi?"
"26."
"Tê! Ôi, trời, thật là ngưỡng mộ ngươi đó! 26 tuổi đã giỏi giang thế này rồi, ta năm nay 31 vẫn còn là một bác sĩ quèn."
Trương Dịch bất đắc dĩ lắc đầu: "Này, nhớ nhé, đừng bao giờ ngưỡng mộ người khác, bởi vì khi ngươi đang ngưỡng mộ người ta thì có lẽ người ta cũng đang ngưỡng mộ ngươi đấy."
Nói xong, Trương Dịch liền đi lên lầu đến phòng bệnh để tiếp tục kiểm tra.
Trần Phương đứng tại chỗ nhíu mày suy nghĩ ~~
"Ta ngưỡng mộ ngươi mà ngươi cũng ngưỡng mộ ta á? Không đúng, Trương Dịch tên nhóc đó ngưỡng mộ ta cái gì?"
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Phương đột nhiên phì cười: "Ha ha, ta biết ngay mà, tiểu tử ngươi lâu rồi không có bạn gái nên tịch mịch chứ gì? Có phải là đang ngưỡng mộ ta có vợ không ~? ? ?"
Trương Dịch: "..."
Ta ngưỡng mộ cái đầu nhà ngươi!...
Cả một buổi sáng, Trương Dịch cứ liên tục ra vào phòng cấp cứu. Đến tận gần 1 giờ chiều anh mới ăn được bữa trưa. Công việc ở khoa cấp cứu có đôi khi bận đến mức chân không chạm đất. Bệnh nhân này vừa cấp cứu xong thì lại có ca nặng bên kia. Ca nặng này xử lý xong thì ca kia lại sắp không xong đến nơi. Haizz. Suốt cả buổi, Trương Dịch còn không kịp uống ngụm nước nào. Mãi đến lúc ăn trưa mới vội vàng làm một cốc to.
Trương Dịch nhìn Uông Vũ Phi đang ăn cơm trong phòng trực ban với miệng rộng ngoác.
"Sao bây giờ ngươi mới ăn cơm vậy? Hôm nay ngươi trực ban à?"
Uông Vũ Phi gật đầu: "Đúng đó, hôm nay ta trực ở trên lầu."
"Này! Hôm nay ta trực ở khoa cấp cứu."
Uông Vũ Phi nhíu mày: "Ừm? Hôm nay không phải là Trương Thịnh Vĩ đang trực sao?"
"Cậu ta có việc nên đổi ca cho ta rồi."
"Ha ha ~ Vậy thì tốt rồi vậy thì tốt rồi!" Uông Vũ Phi xác nhận là trực cùng Trương Dịch thì cả người thoải mái hơn hẳn. Quá tốt, ca đêm nay có thể ôm chân Trương Dịch rồi ~!
"Ngươi cười cái gì?"
"Ha ha, không có gì ~ Hôm nay Thải Ny cũng vừa vặn trực ca, trùng hợp nhỉ."
"..."
Tên ngốc này đến giờ vẫn chưa đuổi kịp được Dương Thải Ny. Cũng không biết có nên khuyên hắn từ bỏ không.
Lúc Trương Dịch vừa ăn được hai miếng cơm thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên. Nghe thấy âm thanh này, Trương Dịch và Uông Vũ Phi đều vô thức căng thẳng.
Cam! Không phải chứ? ? Cơm còn chưa ăn được vài miếng thì lại có bệnh nhân rồi? ? !
Uông Vũ Phi lập tức bật chế độ hút gió bão, từ gắp cơm miệng rộng biến thành miệng há to gấp bội để gắp. Sợ bỏ lỡ mất giây phút ăn cơm nào.
"Alo? Ta là Trương Dịch."
"Được, biết rồi, ta đến ngay!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận