Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 748: Muốn tiếp tục vẫn là từ bỏ?

Chương 748: Tiếp tục hay từ bỏ?
Người phụ nữ trước mặt trang điểm khá sành điệu. Thời tiết tháng năm vẫn còn chút se lạnh, nàng đã bắt đầu ăn mặc hở hang. Một chiếc áo khoác da màu đen kết hợp với quần tất đen, khuôn mặt trét đầy son phấn, vừa đi vừa nhổ nước bọt, vẻ mặt ngạo mạn tiến về phía đám đông. Lúc nãy nghe điện thoại, Trương Dịch đã cảm thấy tính cách của người phụ nữ này có chút nóng nảy. Không ngờ khi gặp mặt, suy đoán của hắn quả thật đúng.
Bất quá.
Người đàn ông đang cấp cứu trên giường bệnh khiến người phụ nữ ương ngạnh này dần dừng bước. Tiếng la mắng cũng im bặt.
"Cô là người nhà của Triệu Tiểu Long đúng không?" Trương Dịch tiến đến trước mặt nàng hỏi.
Người phụ nữ kia không trả lời, sự chú ý hoàn toàn đặt trên giường bệnh. Dường như cô ta bị cảnh cấp cứu trước mắt làm cho kinh ngạc. Lúc này, Lý Minh Lượng vẫn chưa từ bỏ Triệu Tiểu Long, anh vẫn đang cấp cứu! Bốn chân giường liên tục phát ra tiếng kêu kẽo kẹt. Người nhà cô gái kia thấy cảnh này, không những dừng bước mà còn lộ ra vẻ mặt khó tin. Cô ta trợn to đôi mắt có chút hoảng hốt nhìn người bệnh trên giường. Tựa hồ không thể tin được những cuộc điện thoại vừa nhận được đều là thật! Triệu Tiểu Long thật sự đã xảy ra chuyện!! Nhưng... sao có thể chứ? Rõ ràng hôm qua bọn họ còn cãi nhau một trận! Rõ ràng hôm qua Triệu Tiểu Long còn sung sức, hai người còn đang ân ái cơ mà! Sao đột nhiên lại... Không thể nào... Không thể nào! Giả! Nhất định là giả!
Thấy người nhà cô gái này sắc mặt căng thẳng không nói gì, Trương Dịch cũng lười hỏi, trực tiếp nói tình hình của Triệu Tiểu Long ra.
"Chúng tôi đi thẳng vào vấn đề nhé, Triệu Tiểu Long... chỉ sợ không ổn rồi. Mặc dù chúng tôi vẫn không từ bỏ cấp cứu, nhưng cho đến giờ, thuốc men hay biện pháp gì chúng tôi đều đã làm hết. Bệnh của anh ấy trở nặng quá nhanh, từ lúc vào phòng cấp cứu đến giờ chỉ hơn bốn mươi phút đã thành ra thế này rồi. Mong người nhà làm tốt tâm lý chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Bệnh của anh ấy hiện tại vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, nhưng nghi ngờ ban đầu là khối u tuyến thượng thận, loại u có tên u tế bào ưa crôm, là một dạng u lành. Lúc đầu bệnh này có thể phẫu thuật cắt bỏ, nhưng phát hiện quá muộn dẫn đến hiện tại xuất hiện một giai đoạn bệnh phát triển cấp tốc như vậy. Nếu như lúc đầu, anh ấy có thể đi viện kiểm tra sớm hơn khi xuất hiện các triệu chứng như tức ngực, đau bụng, tụt huyết áp không rõ nguyên nhân, có lẽ kết quả đã khác. Đây là quá trình cấp cứu của anh ấy từ khi nhập viện đến nay, cô xem đi, rồi phiền cô ký tên."
Nói xong, Trương Dịch nhận mấy tờ giấy báo từ tay Lý Bình Bình đưa cho người phụ nữ kia. Người phụ nữ kia nghe xong một tràng dài giải thích như vậy, vẫn không hề chớp mắt nhìn người bệnh trên giường. Dường như những gì Trương Dịch nói cô ta đều không lọt tai. Trương Dịch quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện trong hốc mắt người phụ nữ này đã đọng nước mắt?
Chuyện gì vậy?? Người phụ nữ này chẳng phải vừa nãy còn nói trong điện thoại muốn ly hôn với Triệu Tiểu Long sao? Chẳng phải còn nói chết cũng không tới sao? Không phải còn mong hắn chết sao? Sao thấy người thật không xong lại muốn khóc vậy?
Ai! Mấy người này thật là... Nhất định phải mất đi mới biết được mất thật rồi.
Kết quả một giây sau, người phụ nữ kia đột nhiên lắc đầu, nước mắt cũng theo đó rơi xuống.
"Không! Không thể nào! Đây không phải Triệu Tiểu Long! Triệu Tiểu Long sao có thể bị u tuyến thượng thận! Không thể nào! Anh ấy mới hơn ba mươi tuổi thôi mà! Sao có thể!" Người phụ nữ điên cuồng lắc đầu phủ nhận. Dường như chỉ cần cô ta phủ nhận, người bệnh trên giường không phải Triệu Tiểu Long vậy.
Đối mặt với cảm xúc đột ngột của người nhà, các bác sĩ cũng có thể hiểu được. Rất nhiều người nhà đều có phản ứng này. Nhìn thấy người sắp không xong ở viện, nhất thời có chút không chịu chấp nhận. Lý Bình Bình không nỡ lòng nào, lấy khăn giấy từ trong túi đưa cho người nhà kia, kết quả tay vừa giơ lên liền bị người phụ nữ hất ra!
"Triệu Tiểu Long không thể bị bệnh! Các người nói dối! Lừa đảo! Tôi không tin! Tôi không ký tên! Trừ khi Triệu Tiểu Long tỉnh lại tự mình nói chuyện với tôi!"
Bị hất tay đau điếng, Lý Bình Bình cau mày, còn chưa đợi Trương Dịch lên tiếng, Lý Bình Bình đã không nhịn được mà đáp trả trước: "Làm ơn tỉnh táo lại một chút! Đây là Bệnh viện Hiệp Hòa, cái gì cũng có thể là giả nhưng bệnh tật trong bệnh viện không phải giả! Triệu Tiểu Long trong người thật sự mọc khối u, hơn nữa khối u này đã làm cho nhiều cơ quan suy kiệt, rất có thể sẽ cấp cứu không có tác dụng mà chết! Chúng tôi rất hiểu tâm trạng của cô bây giờ, nhưng đồng thời cũng hy vọng cô hiểu cho, trước đó chúng tôi đã nhiều lần cố gắng liên lạc với cô. Kết quả thì sao? Chúng tôi gọi điện thoại nhiều lần mà cô đều không bắt máy. Làm bác sĩ, chúng tôi luôn mong muốn người nhà nhanh chóng đến bệnh viện, như vậy mới có thể thương lượng phương án điều trị, cũng có thể lập tức trao đổi về tiến triển bệnh tình của Triệu Tiểu Long. Nếu không được thì cũng có thể gặp Triệu Tiểu Long lần cuối để nói với anh ấy một lời cuối cùng! Nhưng bây giờ cô mới tới, lại còn nói chúng tôi là lừa đảo? Mời cô nói cho có lý được không? Bệnh viện của chúng tôi là nơi trị bệnh cứu người, không phải nơi để cô cố tình gây sự!"
Nói xong, bệnh nhân ở vài giường bệnh bên cạnh lặng lẽ vỗ tay cho Lý Bình Bình.
Nói hay lắm! Vừa tới đã hống hách ầm ĩ!
Trương Dịch cũng quay đầu nhìn Lý Bình Bình. Không ngờ cô nàng này bình thường trông có vẻ hướng nội nhút nhát, khi gặp chuyện cũng chủ động đứng ra xử lý được. Không tệ không tệ. Hai đồ đệ này nhận không tệ ~
Người nhà kia bị nói cho một trận liền im bặt, định bụng mắng tiếp. Nhưng lúc này, Khang Ngạn Minh liếc nhìn các chỉ số trên máy theo dõi rồi nói: "Lý Minh Lượng, dừng đi, không có tác dụng rồi."
Lý Minh Lượng thở hổn hển, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ngẩng đầu nhìn Trương Dịch, dường như đang đợi Trương Dịch trả lời. Dừng tay đồng nghĩa với việc tuyên bố tử vong. Vì nếu không nén, trái tim của người bệnh đang ở trạng thái gần như ngừng đập. Không làm tim phổi hoạt động lại thì lập tức sẽ chết. Muốn từ bỏ sao? Không chỉ Lý Minh Lượng, tất cả mọi người ở đây đều hướng mắt nhìn Trương Dịch. Đều đang đợi Trương Dịch lên tiếng.
Trong vài giây im lặng, Trương Dịch cũng đang suy nghĩ, cũng đang do dự. Muốn từ bỏ sao? Suy kiệt đa tạng... Có thể cứu lại được không? Lần này vận may sẽ còn chiếu cố Trương Dịch sao? Hay là chiếu cố một chút cho Triệu Tiểu Long này đâu? Nhưng u tế bào ưa crôm đâu phải là khối u đơn giản. Tình hình còn nghiêm trọng hơn ngấm nước nữa! Ngay khi Trương Dịch vừa định mở miệng quyết định thì người nhà kia bên cạnh đột nhiên khóc lớn!
"Ô ô ô... Cứu... Muốn cứu mà! Cầu xin các người cứu Triệu Tiểu Long! Mau cứu anh ấy!"
Đối mặt với sự suy sụp đột ngột của người nhà, mấy vị bác sĩ cau mày cũng không biết phải an ủi thế nào. Mấy phút trước còn vênh váo đi vào, không ngờ mấy phút sau đã nước mắt rơi như mưa. Cứ tưởng hai vợ chồng có mâu thuẫn lớn gì ghê gớm. Không ngờ đến thời khắc mấu chốt vẫn không thể buông bỏ.
"Van cầu anh bác sĩ Trương, anh là thần y mà, cầu xin anh đó bác sĩ Trương! Vừa rồi em thật xin lỗi, đã trêu chọc anh trong điện thoại, thật xin lỗi thật xin lỗi, em xin lỗi anh, anh mau cứu Triệu Tiểu Long! Cầu xin anh đó! Mau cứu anh ấy đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận