Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 205: Trương Dịch: Ta lại tin tưởng tình yêu

"Là do động mạch bị tắc nghẽn, mau chóng đưa vào phòng phẫu thuật đi." Trương Dịch đưa tờ kết quả kiểm tra cho Bố Vi Vi.
Bố Vi Vi xem kỹ một lượt rồi nói: "Được, tôi sẽ đi sắp xếp phẫu thuật ngay."
"Người nhà đâu? Ai là người nhà của bệnh nhân?"
"Tôi đây, tôi đây, tôi ở đây." Một bà dì tiến tới.
Tiếp theo, quy trình phẫu thuật và nhập viện của bệnh nhân sẽ do khoa ngoại não phụ trách. Đây chính là quy trình chính của việc khám bệnh khẩn cấp. Khống chế tình hình bệnh, ổn định bệnh tình, sau đó phân bệnh nhân đến các phòng khác nhau.
Rất nhiều bác sĩ khoa ngoại còn không ưa khoa cấp cứu, luôn cảm thấy cấp cứu chỉ là tiếp nhận bệnh nhân mà không có tác dụng thực tế. Không có cách nào như khoa ngoại, tiến hành luyện tập thao tác nhiều hơn để nâng cao tay nghề bản thân.
Đương nhiên, điểm này không quan trọng với Trương Dịch. Dù khám cấp cứu không có nhiều ca phẫu thuật như khoa ngoại, nhưng nó lại đòi hỏi khả năng ứng biến rất cao của bác sĩ. Chỉ có thể nói mỗi nơi đều có thế mạnh và điểm yếu riêng.
Sau khi đưa bệnh nhân vào phòng phẫu thuật, Trương Dịch trở về khoa cấp cứu viết hồ sơ bệnh án.
Nhìn một xấp bệnh án trước mặt, Trương Dịch hỏi Trần Phương: "Sao khoa chúng ta vẫn chưa có sinh viên thực tập vậy?"
"Sao? Muốn tìm người sai vặt à?"
"Haiz, chủ yếu là không có ai giúp tôi sắp xếp bệnh án."
Trần Phương tặc lưỡi nói: "Nghe nói sắp có một nhóm thực tập sinh đến nữa, vẫn là sinh viên y khoa của Học viện Y Ma Đô trực thuộc."
"Học viện Y Ma Đô trực thuộc? Trường đó tốt lắm mà? Sao lại phân đến Thiên Hà vậy?"
Trần Phương nghĩ bụng, tiểu tử ngươi cũng không phải là của Học viện Y Đế Đô sao, cũng không phải đến Thiên Hà rồi đấy thôi?
"Không biết, nghe nói chỉ có vài người, đến lúc đó xem có ai đến khoa cấp cứu của chúng ta không, nếu ngươi muốn thì bảo Lữ chủ nhiệm phân cho một người chẳng phải được."
Trương Dịch có chút suy tư gật đầu, sau đó tiếp tục vùi đầu viết hồ sơ bệnh án.
Giữa trưa.
Mấy bác sĩ vừa nói chuyện phiếm vừa đi về phía nhà ăn. Khi đi ngang qua khu nhà bệnh viện số một, tiếng khóc nức nở bên cạnh bồn hoa thu hút sự chú ý của Trương Dịch và mọi người.
Thật ra mà nói, ở bệnh viện ngày nào cũng có người qua đời. Gặp phải những người nhà đau buồn, rơi nước mắt cũng là điều dễ hiểu. Cho nên các bác sĩ thấy nhiều cũng đã quen.
Nhưng khi nhìn theo tiếng khóc, mọi người phát hiện người đang khóc bên bồn hoa lại là bạn gái của cậu thanh niên bị nhiễm trùng tiểu đường kia.
Trần Phương cũng nhận ra, nói: "Cô gái này không phải là người nhà của Lưu Lạc sao? Sao lại khóc ở đây?"
Lập tức, Trần Phương ngớ người: "Chẳng lẽ Lưu Lạc c·hết rồi sao? Không thể nào, bệnh tình của cậu ta phát triển nhanh vậy sao?!"
Trương Dịch cũng cảm thấy có điều không ổn. Theo lý thuyết, Lưu Lạc chỉ cần đúng lịch trình chạy thận, thì vẫn có thể sống thêm vài năm. Nếu may mắn còn có thể chờ được thận phù hợp. Không nên c·hết sớm như vậy chứ!
Trương Dịch bước nhanh đến đó. Khi đến trước mặt cô gái, anh lấy giấy ăn trong túi đưa cho cô.
"Người nhà, cô đang khóc gì vậy? Có phải bệnh tình của Lưu Lạc trở nặng rồi không?"
Cô gái nghe tiếng ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Trương Dịch thì không nói gì mà khóc càng thảm hơn.
Trước đó, Trương Dịch đã chứng kiến toàn bộ cảnh bố mẹ cô gái gây rối ở cổng bệnh viện. Cảm thấy cô gái vẫn là một người hiền lành, biết Lưu Lạc mắc bệnh n·an y, nhưng cũng không hề từ bỏ cậu. Bây giờ lại khóc thảm như vậy, Trương Dịch nghĩ chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra với Lưu Lạc.
Nào ngờ cô gái lắc đầu nói: "Không có, Lưu Lạc không sao... Chỉ là... chỉ là cậu ấy muốn chia tay với tôi... Ô ô... Cậu ấy nói mình giờ là người p·h·ế bỏ, không chờ được thận, cũng không có tiền phẫu thuật, không làm được việc gì, sau này không kiếm được tiền nữa... Cậu ấy nói không muốn liên lụy đến tôi, bảo tôi đi tìm người khác... Ô ô..."
Nước mắt của cô gái tuôn rơi như những hạt châu bị đứt dây. Nhìn thật sự rất đáng thương.
Trần Phương nghe xong cũng chỉ thở dài bất lực: "Bệnh của cậu ấy... Haiz, nhiễm trùng tiểu đường thì chúng ta cũng không còn cách, chỉ có thể chạy thận để duy trì sự sống. Nếu hồi phục tốt thì có thể làm những công việc nhẹ để kiếm thêm chút tiền. Nếu không thì hãy cân nhắc thử các ngành trên internet, như làm livestream bán hàng chẳng hạn. Bây giờ ngành internet phát triển lắm, nhiều người livestream bán hàng mà. Tuy mấy người dẫn đầu thì có thể kiếm được tiền tỷ, nhưng đó chỉ là số ít thôi, mấy người nhỏ thì mỗi tháng cũng được một hai ngàn đấy."
Cô gái có chút ngừng khóc, kinh ngạc nói: "Thật á? Làm livestream được hả?"
"Sao lại không, chỉ cần bỏ công sức vào, luôn có thể kiếm được tiền. Nói không chừng sau này còn có thể kiếm đủ tiền chạy thận thậm chí thay thận đấy."
Trương Dịch quay đầu nhìn Trần Phương. Tê ~ Không ngờ tên Trần Phương này lại có thể nghĩ ra đến mức này. Xem ra bình thường cũng xem không ít livestream nhỉ? Chắc là mấy cái livestream kiểu kia rồi? Chậc chậc ~~
"Được, tôi sẽ giúp cậu ấy nghĩ cách theo hướng này! Chỉ cần có thể kiếm được tiền để chữa bệnh thì tất cả... vẫn còn hy vọng!" Trong mắt cô gái lóe lên tia sáng. Có lẽ phương hướng của Trần Phương thật sự có ích với cô.
Trương Dịch suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Lưu Lạc không phải còn người nhà sao? Mẹ của cậu ấy đến giờ vẫn chưa liên lạc à?"
Vừa nhắc tới mẹ của Lưu Lạc, trong mắt cô gái liền hiện lên một tia h·ậ·n ý: "Đúng! Mẹ của cậu ấy thật sự quá ác! Tái giá rồi thì không còn tới tìm Lưu Lạc nữa! Không chỉ không đến tìm, một đồng tiền nuôi dưỡng cũng không gửi! Mấy năm trước ông bà nội nuôi Lưu Lạc lớn cũng q·ua đ·ời rồi... giờ Lưu Lạc chỉ còn có một người thân là mẹ. Trước đó, mỗi lần tôi gọi điện cho bà ấy thì bà ấy không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời! Tôi nói với bà ấy là Lưu Lạc bị nhiễm trùng tiểu đường, bệnh n·an y, không chỉ cần tiền mà còn cần thận. Thế nhưng mà... mẹ của cậu ấy hoàn toàn không quan tâm đến Lưu Lạc! Tôi thật sự không hiểu trên thế giới này sao lại có người mẹ nhẫn tâm như vậy! Không quan tâm thì thôi đi, không nhận thì cũng coi như xem ở chỗ cậu ấy đáng thương như vậy thì cho ít tiền cũng được mà? Thế nhưng mà... thế nhưng mà người đàn bà đó..."
Nói đến đây, cô gái lại bật khóc. Cứ như bà mẹ không nhận con ruột kia chính là mẹ đẻ của cô vậy. Ai, đây chính là cái gọi là cảm thông sao? Thì ra, thật sự yêu một người là như thế này ư?
Trương Dịch có chút ghen tị. Anh cũng từng có một mối tình, cũng có những khoảnh khắc đẹp. Nhưng kết quả cuối cùng khiến Trương Dịch rất thất vọng.
Nhưng khi nhìn cặp đôi nhỏ trước mặt, Trương Dịch như lại có chút tin tưởng vào tình yêu.
"Thế này đi, cô đưa số của mẹ Lưu Lạc cho tôi, buổi trưa tôi sẽ gọi cho bà ấy xem sao. Nếu tôi có thể nói rõ tình hình của Lưu Lạc và thuyết phục mẹ cậu ấy đến bệnh viện một chuyến, tôi sẽ báo cho các cô."
"Thật sao?! Vậy tốt quá! Cảm ơn bác sĩ Trương!" Cô gái vội vàng lau nước mắt trên mặt, đưa số điện thoại cho Trương Dịch.
"Được rồi, cô đừng khóc nữa, về nói chuyện cho tốt với Lưu Lạc đi. Hai người đến được với nhau bây giờ cũng không dễ dàng, cậu ấy bảo cô chia tay cũng là vì cô mà thôi. Cô không muốn chia tay cũng là vì yêu cậu ấy. Nếu cả hai đều còn yêu nhau thì sao lại phải làm cho mọi chuyện khó chịu mà đòi chia tay? Cùng cậu ấy nói chuyện cho rõ ràng đi. Còn nữa, giống như vừa nãy bác sĩ Trần nói đấy, hai người cũng có thể thử livestream bán hàng. Nhớ kỹ là tiêu đề livestream phải hấp dẫn người xem đấy, tiêu đề là quan trọng nhất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận