Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 668: Chỉ có hắn mới có thể để cho mọi người an tâm!

Chương 668: Chỉ có hắn mới có thể để mọi người an tâm!
Sự kiện ở thôn Kinh Hà đã bị truyền thông đưa tin trắng trợn. Thậm chí cả vụ nổ cuối cùng, việc một nhân viên cứu hỏa bị thương do vụ nổ cũng lập tức được đưa tin. Mấy phút trước, Kim Chính Luân còn gọi điện cho Khang Ngạn Minh, nói rằng dù thế nào cũng phải bảo toàn được tính m·ạ·n·g và chân của nhân viên cứu hỏa kia. Giờ phút này, thấy Trương Dịch kiên trì như vậy, Khang Ngạn Minh cuối cùng cũng ngầm đồng ý.
Quá nhiều người đang theo dõi, dư luận trên m·ạ·n·g đang lên men, dân m·ạ·n·g vô hình trung quan tâm đến nhân viên cứu hỏa này, gây áp lực rất lớn cho bệnh viện Hiệp Hòa. Cho nên, giờ khắc này, chỉ có thể để Trương Dịch ra tay. Bởi vì chỉ có hắn mới có thể khiến tất cả mọi người yên tâm.
Đương nhiên, điều này cũng khiến Khang Ngạn Minh nghĩ đến một vấn đề ch·í m·ạ·n·g. Nhỡ đâu… Nhỡ đâu một ngày nào đó Trương Dịch không còn ở bệnh viện Hiệp Hòa thì sao? Thậm chí nói… Lỡ như những bệnh viện nước ngoài kia dùng mức lương siêu cao để chiêu dụ Trương Dịch đi thì sao? Không được, không được! Nghĩ đến đây, Khang Ngạn Minh liền thấy tê cả da đầu! Trương Dịch là bảo bối, tuyệt đối không thể bị đào đi! Nếu như là bệnh viện khác trong nước thì còn có thể chấp nhận, nhưng tuyệt đối không thể để nước ngoài cuỗm mất.
Nghĩ đi nghĩ lại, Khang Ngạn Minh quay người vào thang máy, hắn định đi tìm Kim Chính Luân để tâm sự.
Trong phòng phẫu thuật. Các bác sĩ khoa bỏng và khoa ngoại xương tề tựu đông đủ, chỉ đợi vị bác sĩ trẻ tuổi nhất đang đứng ở cửa phòng phẫu thuật ra lệnh. Chỉ thấy Trương Dịch đưa tay lên: “Báo cáo các chỉ số sinh tồn.” “BP 108/72 mmHg, P 110 lần/phút, R 22 lần/phút, PaO2 88 mmHg, PaCO2 38 mmHg.” Sau đó Trương Dịch bắt đầu phân công công việc. “Khoa bỏng phụ trách xử lý vết thương ở lưng, khoa ngoại xương cùng ta xử lý chân.” Mọi người gật đầu, lập tức bắt đầu làm sạch vết thương. Một bác sĩ khoa ngoại xương đột nhiên hỏi: “Trương lão sư, chân người này nghiêm trọng như vậy, chúng ta hình như còn chưa kiểm tra? Nhỡ bên trong bị gãy xương thì sao?”
Trương Dịch không ngẩng đầu nói: “Ta đã kiểm tra trên xe rồi, không bị gãy xương, cứ làm sạch vết thương đi.” Một câu nói ngắn gọn nhưng lại tràn đầy sức mạnh. Một cỗ sức mạnh khiến người khác không thể không tin tưởng hắn! Mấy bác sĩ khoa ngoại xương không khỏi âm thầm líu lưỡi. Trương Dịch kiểm tra bằng cách nào vậy? Cái chân bị nát như vậy mà hắn lại biết không có gãy xương? Dùng mắt nhìn ra ư? Hay là dùng tay sờ ra? Mang tâm tình vừa hiếu kỳ vừa kinh ngạc, mọi người trong phòng phẫu thuật dần dần bận rộn.
Làm sạch vết thương là một công việc đơn giản nhưng lại phức tạp, nhất là làm sạch vết thương sau bỏng. Vùng da bị bỏng sâu có diện tích hư hại lớn, thậm chí còn có các tổ chức hoại tử, đây đều là những nơi mà vi khuẩn đặc biệt yêu thích sinh sôi nảy nở. Nghiên cứu cho thấy, 6 giờ sau khi bị bỏng, trên bề mặt vết thương sẽ xuất hiện một lượng lớn vi khuẩn sinh sôi, và bắt đầu xâm nhập vào mô liên kết. Sau 8 giờ, vi khuẩn sẽ xâm nhập vào hệ thống bạch huyết; trong vòng 5 ngày sau tổn thương, số lượng vi khuẩn trong mỗi khắc tổ chức bị bỏng có thể lên tới 103 ~ 105 trở lên; sau 1 tuần, số lượng khuẩn trong mỗi khắc tổ chức dưới vảy bỏng nhiều hơn 108, ước đạt 11%; tuần thứ 2 có thể tăng lên 55%; tuần thứ 3 có thể cao tới 75%.
Cho nên, càng nhanh xử lý bề mặt vết thương, khả năng vi khuẩn sinh sôi sẽ càng nhỏ. Cho dù đang trong giai đoạn bị choáng, chỉ cần quan sát chặt chẽ các chỉ số sinh tồn, đảm bảo cân bằng dịch thể, cũng có thể tiến hành phẫu thuật loại bỏ. Như vậy, khả năng người bệnh bị nhiễm trùng toàn thân cũng sẽ nhỏ hơn. (Tỷ lệ t·ử v·o·n·g của người bị bỏng một khi bị nhiễm trùng toàn thân là vô cùng cao)
Trong quá trình làm sạch vết thương, Trương Dịch xử lý rất cẩn thận, bởi vì hắn vừa làm sạch vừa quan sát. Tỉ như, ở vị trí chân trái bị nổ, thiếu một dây thần kinh và một đám mạch m·á·u. Nếu thiếu hụt quá nhiều, có thể lấy một đoạn từ chỗ khác trên cơ thể để bù đắp không? Tỷ lệ sống sót khi bù đắp mạch m·á·u hoặc dây thần kinh có cao không? Rất nhiều vấn đề lần lượt hiện lên trong đầu Trương Dịch. Ca phẫu thuật này, yêu cầu của hắn đối với bản thân là nhất định phải thành công! Bệnh nhân là một thanh niên gần 21 tuổi, còn trẻ như vậy, là bác sĩ, chắc chắn phải cố gắng hết sức bảo vệ chân cho cậu ấy.
Hơn nữa, cậu ấy lại còn là một nhân viên cứu hỏa. Khi thấy ngọn lửa bùng cháy dữ dội, phản ứng đầu tiên của mọi người là nhanh chóng bỏ chạy, nhưng những người lính cứu hỏa lại không hề lùi bước! Chỉ có bọn họ mới bất chấp nguy hiểm tính m·ạ·n·g, lao vào biển lửa, trải qua sinh t·ử trong ngọn lửa hừng hực. Đây là một nghề đáng kính trọng! Chính bọn họ đã dùng sự an nguy của bản thân để bảo vệ bình yên cho một phương.
Vì vậy, dù chính Trương Dịch đã gần 30 giờ không chợp mắt, hắn vẫn phải đến thực hiện ca phẫu thuật này. Sau khi mọi người hợp sức thanh tẩy ba lần, bề mặt vết thương cuối cùng cũng bắt đầu rõ ràng. Một bắp chân không có quá nhiều mỡ. Vốn dĩ màu đỏ tươi, các phần cơ thịt lúc này đã biến thành màu hồng nhạt, phần da bị tổn thương ở bề mặt đã biến mất, xung quanh còn có vết tích bị lửa t·h·i·ê·u tổn thương. Trong đống tổ chức dính lại thành một mảng, xen lẫn một chút những mạch m·á·u nhỏ như mạng nhện đang nằm trên bàn chân, nếu không cẩn thận quan sát kỹ lưỡng, thật khó mà xác định được cái chân này từ gốc rễ thiếu đi một khối cơ và một dây thần kinh nào.
Trong lúc mọi người đang lúng túng, giọng nói trầm ổn của Trương Dịch đột nhiên vang lên, khiến mọi người an tâm: “Cơ bắp chân và cơ dép bị tổn thương không nhiều, tôi sẽ cố gắng khâu lại. Mặt khác, thần kinh mác sâu và thần kinh bì bắp chân ngoài sau khi ước tính thì không còn, còn có mạch m·á·u nữa, mấy cái mạch m·á·u nhỏ dạng tĩnh mạch khác khó xử lý, trước hết giải quyết mạch m·á·u tĩnh mạch nhỏ bị thiếu trước đã." “Hôm nay cứ làm sạch vết thương trước, ở lưng cũng nhất định phải nhớ kỹ, phải dọn sạch hoàn toàn những chỗ hư tổn hoặc có dấu hiệu hoại tử.”
Gạt bỏ tâm tình kinh ngạc, mọi người đồng loạt gật đầu. Trương Dịch quả nhiên là lợi hại! Bọn họ còn đang mộng mị nghĩ cách phân loại các tổ chức bị thiếu, còn hắn thì đã nói ra ngay lập tức. Khâm phục, thật sự khâm phục! Lúc này, ca phẫu thuật đã kéo dài hơn ba tiếng.
Việc làm sạch vết thương ở đùi khá nhanh do có Trương Dịch, nhưng ở lưng thì diện tích lớn, hơn nữa do các bác sĩ khác thao tác. Trương Dịch nhìn họ một chút, ước chừng ca phẫu thuật này ít nhất phải mất năm tiếng nữa mới xong. Ai! Nhưng cũng may là hắn vẫn còn trụ được. Lại cố thêm chút nữa, chờ khi ca phẫu thuật kết thúc thì hắn sẽ ngủ bù.
Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống vốn đã im lặng từ lâu đột nhiên vang lên: [Thức đêm, mệt mỏi, thời gian dài không nghỉ ngơi có các tác hại: Mập mạp, đau đầu, sức miễn dịch suy giảm, rối loạn hóc-môn, da trở nên xấu, cao huyết áp, bệnh tim mạch vành, thậm chí đột tử do nhồi m·á·u cơ tim.]
Trương Dịch: … Ghê thật. Ngươi đây là đang quan tâm ta hay là đang nguyền rủa ta? Mà hơn nữa, lúc ta nghỉ ngơi cũng là đang làm phẫu thuật trong phòng phẫu thuật mô phỏng hoặc là làm thí nghiệm đó thôi? Không sao ~ Ta lại cố thêm chút nữa. Bệnh nhân này tương đối quan trọng, chờ xong thì ta sẽ nghỉ ngơi. Nói xong câu này, hệ thống quả nhiên im lặng không lên tiếng nữa. Trong phòng phẫu thuật, ca phẫu thuật vẫn tiếp diễn. Vì chính Trương Dịch là người chủ trì nên mọi người ở Hiệp Hòa cũng vô cùng yên tâm.
Còn vì tin tức trên m·ạ·n·g được truyền thông lan tỏa, cửa phòng cấp cứu lúc này đã thu hút không ít phóng viên báo chí. Trương Dịch vốn là danh y được toàn dân chú ý. Cộng thêm lần này vụ nổ, nhân viên cứu hỏa duy nhất bị thương cũng do hắn trực tiếp phẫu thuật. Dân m·ạ·n·g vừa tràn đầy lòng tin vừa chia sẻ thông tin sự việc này ra bên ngoài. Từng nhóm phóng viên báo chí tranh nhau muốn đến bệnh viện Hiệp Hòa để có được tin tức mới nhất. Trong phòng làm việc của viện trưởng. Lúc này Khang Ngạn Minh và Kim Chính Luân đang đứng trước cửa sổ kính của văn phòng, nhìn xuống cửa phòng cấp cứu nơi đang có một đám phóng viên tụ tập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận