Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 35: Cái này khủng bố như vậy gia hỏa thế mà còn là cái Quy Bồi Sinh

Chương 35: Cái tên đáng sợ này lại còn là bác sĩ nội trú!
Trương Dịch: Khụ khụ, lẽ nào mèo thần như ta không thể là thần sao?!
Trước những ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Trương Dịch đặt chiếc kẹp kim vào khay cong. Đối diện với vẻ mặt há hốc mồm của những người xung quanh, Trương Dịch đã sớm quen rồi. Hắn bình tĩnh đi vào phòng xử lý, bắt đầu rửa tay.
Lúc này, mọi người trong phòng phẫu thuật mới kịp phản ứng!
Má ơi! Phẫu thuật xong rồi! Vừa rồi cái cậu trai kia khâu vá trực tiếp làm bọn họ trợn tròn cả mắt!
Chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh Mã Nguyên là người đầu tiên đi theo ra ngoài. Ông ta đứng cạnh Trương Dịch vừa rửa tay vừa hỏi: "Cậu tên là Trương Dịch phải không? Làm việc ở khoa ngoại thần kinh của bệnh viện thị Thiên Hà?"
"Không có, tôi ở khoa cấp cứu."
"Cấp cứu?!"
Ghê thật! Bác sĩ khoa cấp cứu lại còn làm được phẫu thuật thần kinh ngoại khoa?! Mã Nguyên cười ha ha hai tiếng để che giấu sự chấn động trong lòng!
"Vậy đãi ngộ của cậu ở Thiên Hà bên kia là bao nhiêu?" Mã Nguyên lại hỏi.
Trương Dịch nghi hoặc nhìn ông ta. Làm gì vậy? Truy xét lý lịch à?
"Ừm... Tôi còn đang là bác sĩ nội trú, lương cơ bản một ngàn tám, thêm một chút phần trăm." Trương Dịch chỉ nói mức lương cơ bản cụ thể. Có lẽ so với bệnh viện tỉnh thấp hơn một chút, nhưng bác sĩ nội trú thì đều vậy cả.
"Cái gì? Cậu vẫn còn là bác sĩ nội trú á?!"
Giọng của Mã Nguyên không hề nhỏ. Những người phía sau là Từ Xương và mấy vị chủ nhiệm đều nghe thấy cả.
Trong chốc lát, ấn tượng của mọi người về Trương Dịch lại một lần nữa thay đổi!
Mẹ kiếp! Cái tên đáng sợ này lại còn là bác sĩ nội trú! Bác sĩ nội trú… Bây giờ đến chứng chỉ cũng còn chưa có ấy chứ? Vậy mà đã có thể làm phẫu thuật thần kinh ngoại khoa! Mà ca phẫu thuật hôm nay độ khó cũng không hề thấp! Mấy người chủ nhiệm bọn họ nghiên cứu mấy ngày trời, còn mô phỏng đi mô phỏng lại không biết bao nhiêu lần đều không thành công! Vậy mà tên nhóc này vừa đến, không chỉ có phương án phẫu thuật là của cậu ta nghĩ ra. Mà đến cả thao tác kỹ thuật cậu ta cũng hoàn thành vô cùng tốt. Đây đâu phải là bác sĩ bình thường chứ. Đây quả thực là thiên tài! Đã có lúc, Từ Xương cũng thường xuyên được khen là thiên tài trong giới y học! Nhưng bây giờ, anh ta chỉ cảm thấy mình đến để góp số lượng cho đủ thôi…
"Vậy đi Trương Dịch, cậu có thể suy xét một chút đến bệnh viện tỉnh làm việc, chúng ta lưu lại phương thức liên lạc, đến lúc đó tôi hỏi phòng nhân sự về vấn đề đãi ngộ rồi sẽ báo lại cho cậu."
Dựa theo kỹ năng thao tác của Trương Dịch, e rằng không cần đến mười năm đã có thể đuổi kịp Từ Xương với hơn ba mươi năm kinh nghiệm! Nghĩ thôi đã thấy đáng sợ! Nên là người tài như vậy không nên chỉ ở lại một thành phố nhỏ như Thiên Hà.
Mã Nguyên nhanh hơn Từ Xương một bước, mở lời trước.
Từ Xương cũng không gấp, đợi ông ta nói xong rồi xem Trương Dịch trả lời thế nào rồi mới nói.
Trương Dịch ngẩn người một lúc. Chủ nhiệm Mã đây là đang đào góc tường của mình à?
"Được, tôi suy xét một chút." Trương Dịch không trực tiếp từ chối, nhưng cũng không nhận lời. Đợi xem đãi ngộ thế nào rồi nói sau.
Từ Xương suy nghĩ một chút rồi quyết định không mở miệng trước. Bệnh viện Thụy Kim ở Ma Đô cũng không phải là một bệnh viện nhỏ. Mà là bệnh viện nằm trong top hai mươi ba bệnh viện hàng đầu cả nước. Giới thiệu bác sĩ có chứng chỉ, nếu năng lực không tệ thì ngược lại có thể vào bệnh viện. Nhưng Trương Dịch trước mắt vẫn còn đang là bác sĩ nội trú, chưa có chứng chỉ mà.
Nghĩ một hồi, Từ Xương quyết định đợi Trương Dịch có chứng chỉ rồi hẵng nói. Thế là, Trương Dịch lưu lại WeChat với Từ Xương và mấy vị chủ nhiệm.
Đi ra khỏi phòng phẫu thuật. Người nhà hai mắt đẫm lệ lần lượt cảm tạ các bác sĩ phẫu thuật. Trương Dịch tự nhiên cũng thu hoạch không ít điểm cảm ân. Dương Bình Vĩ thì mặt mày hớn hở nhìn về phía Trương Dịch: "Quả nhiên là tôi không nhìn lầm cậu mà!"
Đương nhiên rồi. Hệ thống ban thưởng cũng không ít.
【Đinh! Chúc mừng túc chủ hoàn thành phẫu thuật!】
【Ban thưởng năm mươi vạn tệ!】
【Mời xem trận chung kết Cúp bóng đá nữ Châu Á tối nay, khi đội tuyển nữ quốc gia Trung Quốc giành chiến thắng với tỉ số 2:1, sẽ nhận được 500.000 tệ tiền thưởng!】
Trương Dịch: Ơ?! Cách thức thưởng này của hệ thống càng ngày càng táo bạo rồi nha.
Buổi trưa ăn cơm cùng mấy đại lão. Buổi chiều, Trương Dịch một mình bắt xe về Thiên Hà. Ban đầu Dương Bình Vĩ muốn trả tiền xe cho Trương Dịch. Nhưng Trương Dịch không muốn, chủ yếu là vì lười, có một trăm tệ mà thôi, hắn cũng không thiếu. Nhưng Dương Bình Vĩ thì lại càng ngày càng cảm thấy tên nhóc Trương Dịch này nhân phẩm không tệ…
Trở về ký túc xá của bệnh viện. Trương Dịch trước tiên ngả lưng ngủ một giấc, sau đó luyện tập một lúc các ca phẫu thuật. Bảy giờ rưỡi tối, đúng giờ mở xem trận chung kết Cúp bóng đá nữ châu Á trực tiếp. Thuận tiện mua tỷ số 2:1 nghiêng về đội tuyển bóng đá nữ quốc gia Trung Quốc. Vốn liếng dùng một vạn, tỷ lệ cược gấp trăm lần.
Kỳ thật Trương Dịch chẳng hiểu gì về bóng đá cả. Nếu không phải hệ thống bắt mua cái này, Trương Dịch cũng sẽ chẳng bao giờ xem. Mang trong mình một tâm trạng thấp thỏm chờ đợi hơn hai tiếng đồng hồ… Cuối cùng điểm số đúng là 2:1 thật!
"Má ơi! Đội tuyển nữ ngầu quá!" Không bao lâu sau, điện thoại báo có tin nhắn 500.000 tệ vừa được chuyển vào tài khoản. Thật là sướng ~~ Hiện tại trong thẻ ngân hàng của Trương Dịch đã có hơn 1.100.000 tệ rồi. Nghĩ lại hai tháng trước, hắn vẫn còn là một sinh viên thực tập khổ sở không có gì cả. Vậy mà hiện tại đã là một phú ông nhỏ bé có vài triệu trong tay rồi ~
... Đêm trước khi đi ngủ, Trương Dịch nhìn vào 680 điểm cảm ân trong hệ thống, không nhịn được mà lại rút một lần ca phẫu thuật khó cấp độ bốn sao. Kết quả rút được một ca phẫu thuật tận gốc điều trị ung thư túi mật. Ngay lập tức, không kịp chờ đợi mà bắt đầu luyện tập.
Sáng sớm hôm sau, vừa tới phòng làm việc, Trần Phương đã kéo Trương Dịch hỏi: "Hôm qua cậu đã đi đâu vậy hả? Sao còn xin nghỉ phép để đi bệnh viện tỉnh phẫu thuật thế?"
Mấy đồng nghiệp bên cạnh nghe vậy thì há hốc mồm, miệng có thể nhét vừa một quả trứng ngỗng.
"Cái gì? Trương Dịch đi bệnh viện tỉnh phẫu thuật á? Thật hay giả vậy?"
"Tôi dựa! Chả trách hôm qua không thấy Trương Dịch đâu! Thì ra là đi bệnh viện tỉnh!"
"Trời ạ, cùng là bác sĩ nội trú, sao số mình lại thảm như thế này!"
Trương Dịch cũng không hề phủ nhận: "Tối hôm qua lúc hơn một giờ, cục trưởng Dương gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đi hỗ trợ."
"A?! Cục trưởng Dương tự mình gọi cho cậu à?!"
"Má ơi, ghen tị chết mất."
Các bác sĩ ai nấy đều ném cho Trương Dịch ánh mắt ghen tị ước ao. Trương Dịch thì chọn cách không quan tâm ~~
Không lâu sau, mọi người giao ban. Nghe nói Trương Dịch đã đi bệnh viện tỉnh làm phẫu thuật, hai vị chủ nhiệm trong phòng làm việc cũng nở một nụ cười vui mừng. Tới rồi. Từ khi quan sát Trương Dịch làm phẫu thuật, Lữ Tĩnh đã biết. Sớm muộn gì, hắn cũng sẽ rời khỏi Thiên Hà thôi. Xét thấy biểu hiện của Trương Dịch vô cùng xuất sắc. Lữ Tĩnh cảm thấy cũng đến lúc có thể để cậu ta đi theo Trần Phương cùng nhau ngồi khám bệnh cấp cứu.
Khám bệnh cấp cứu khác với khám bệnh thông thường. Người bệnh đến khám thông thường thuộc loại bệnh tình không nguy cấp, có thể xếp hàng chờ đợi. Thậm chí có người còn đặc biệt chờ một hai tháng chỉ để lấy một suất khám của chuyên gia. Nhưng phòng khám cấp cứu thì không giống, đa số đều là những ca đau nặng cần phải nhập viện truyền dịch ngay lập tức. Phòng khám cấp cứu được lập ra là để người bệnh ở tình huống nguy cấp có thể được cứu chữa nhanh nhất.
Đương nhiên, không phải ai cũng có thể làm bác sĩ khám bệnh cấp cứu. Ít nhất phải có kinh nghiệm cấp cứu nhất định. Trong thời gian ngắn, có thể phán đoán được tình trạng của người bệnh và nhanh chóng xử lý các vấn đề thì mới làm được.
Hiện tại, Lữ Tĩnh sẵn lòng cho Trương Dịch một cơ hội như vậy. Để cậu ta đi khám bệnh cấp cứu rèn luyện thêm kinh nghiệm.
Trương Dịch nghe theo sự sắp xếp. Đi theo Trần Phương đến phòng khám cấp cứu số một. Lúc này mới hơn tám rưỡi sáng, mà sảnh chờ của phòng khám cấp cứu đã chật kín người bệnh trên ghế dài rồi.
"Đây là máy gọi số thứ tự, khi người bệnh đăng ký sẽ được xếp số." Trần Phương trước tiên hướng dẫn Trương Dịch làm quen một chút. Làm quen một vòng rồi, Trần Phương mới nói: "Có thể gọi số rồi đấy."
Người bệnh đầu tiên tiến vào. Là một người đàn ông trung niên, hình như là do vợ anh ta đẩy xe lăn đưa tới. "Ôi… đau quá! Bác sĩ ơi… anh mau xem chân tôi đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận