Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 432: Thái Nguyên Bồi: Ta tốt muốn biết người bệnh là bệnh gì

Chương 432: Thái Nguyên Bồi: Ta rất muốn biết người bệnh là bệnh gì.
Người phụ nữ mang thai vừa nói vừa cúi đầu về phía Trương Dịch và những người khác. Trương Dịch vội vàng đỡ nàng dậy: "Có gì cứ nói thẳng, không cần hành lễ, yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức." Bác sĩ vào được Hiệp Hòa đều có năng lực không kém, y đức cũng rất cao. Tất cả mọi người đều vì người bệnh có thể khỏe lại. Một tiếng cảm ơn là đủ rồi, đâu cần cúi đầu làm gì.
Đợi Trương Dịch đến cửa thang máy, bác sĩ trực ban khoa nội mới nói lời cảm ơn với Trương Dịch: "Vất vả cậu rồi, sáng sớm đã chạy lên chạy xuống." Trương Dịch khoát tay nói: "Có gì đâu, bác sĩ mà, tận chức tận trách thôi." Nói xong, Trương Dịch liền xoay người vào thang máy. Lúc này đã gần tám giờ sáng, Trương Dịch phải kịp giờ giao ban khám gấp. Nhìn cửa thang máy đóng kín, trong mắt bác sĩ trực ban lộ ra tia tán thưởng: "Không hổ là người được Kim viện trưởng đích thân mời về, trẻ tuổi thì trẻ tuổi, nhưng mà thật thông minh."
Khoa xét nghiệm. Tám giờ sáng, Bạch Hoành Phi đến đúng giờ làm. Vừa đến, anh liền hỏi mấy bác sĩ trực đêm qua: "Chậu nuôi cấy của Lý Tiểu Quân bên khoa hô hấp thế nào rồi? Có kết quả chưa? Thử thay đổi nhiệt độ xem, nâng cao hoặc hạ thấp khoảng mười độ xem sao. Tối qua tôi về nhà tra tư liệu mấy tiếng, lật mấy diễn đàn vi sinh vật trong ngoài nước, phát hiện một loại vi sinh vật rất giống vi trùng lao." Bạch Hoành Phi nói vẻ mặt thành thật. Tối qua vất vả tìm cả đêm, cuối cùng cũng có chút manh mối!
Chỉ thấy nữ bác sĩ trực ban tối qua ngẩng đầu nhìn Bạch Hoành Phi, muốn nói lại thôi: "Cái đó... Bạch chủ nhiệm... Tôi đã điều nhiệt độ xuống 37° rồi, đồng thời..." Bạch Hoành Phi giật mình, nhíu mày nhìn cô hỏi: "Ừm? Giọng của cô sao thế? Phải cẩn thận chứ, coi chừng làm mất chủng vi khuẩn." Nữ bác sĩ cắn môi, không biết có nên nói cho Bạch Hoành Phi không nữa... Thật ra hai tiếng trước... Trương Dịch đã tới... Đồng thời... Trương Dịch còn tìm ra được vi khuẩn gây bệnh thật sự.
"Đồng thời cái gì?" "Bạch chủ nhiệm, cái loại vi sinh vật anh vừa nói giống vi trùng lao ấy... Có phải là Marnife lam trạng khuẩn không?" Bạch Hoành Phi ngạc nhiên nhìn nữ bác sĩ trực ban này. Trời ạ! Phòng của bọn họ khi nào xuất hiện người thông minh vậy? Sao anh không phát hiện ra chứ! Trong mắt Bạch Hoành Phi thoáng có chút kinh hỉ gật đầu: "Đúng! Chính là Marnife lam trạng khuẩn, nhưng tôi vẫn chưa dám khẳng định là nó. Vì tôi còn tra mấy loại vi khuẩn gây bệnh, đều có triệu chứng giống người bệnh này y hệt. Nhất là bệnh do vi khuẩn mầm phổi! Bệnh do vi khuẩn mầm viêm da gây ra cũng có triệu chứng rất giống với Lý Tiểu Quân! Đường hô hấp, phổi, da, thậm chí xương đều bị vi khuẩn ăn mòn! Cho nên tôi mới sáng sớm đã chạy tới, muốn ưu tiên kiểm tra hai loại vi khuẩn gây bệnh." Vừa dứt lời, không đợi nữ bác sĩ trực ban mở miệng, Bạch Hoành Phi đã nhìn cô bằng vẻ mặt thưởng thức: "Lưu Văn, không tệ nha, cô có thể điều tra nhanh vậy sao?"
Nữ bác sĩ trực ban hơi xấu hổ. "Chủ nhiệm, không phải tôi điều tra đâu ạ..." "Ừm... Thật ra, là Trương Dịch đã điều tra ra hai tiếng trước, khoảng hơn sáu giờ thì phải, Trương Dịch đã đến khoa xét nghiệm. Là anh ấy đề nghị tôi lấy một phần sinh thiết tủy xương của Lý Tiểu Quân để làm thí nghiệm lại. Đầu tiên chúng tôi điều chỉnh nhiệt độ đến 37°, anh ấy nói đây là nhiệt độ trung bình của cơ thể, cũng là nhiệt độ vi khuẩn sẽ thay đổi hình thái gây bệnh. Sau đó! Tôi đã thấy vi khuẩn ban đầu có hình dạng như đóa hoa bắt đầu thay đổi! Nó vậy mà bắt đầu phân giải, sau khi phân giải liền biến thành một sinh vật hình bầu dục!! Lại sau đó, bác sĩ Trương lại bảo tôi lấy cồn, nhỏ một giọt cồn vào, vi khuẩn này lại thay đổi! Vậy mà bắt đầu mọc xúc tu! Mà xúc tu còn càng lớn càng nhiều! Bác sĩ Trương nói đây là hình thái gây bệnh cuối cùng của nó, tiện thể còn bảo tôi làm thí nghiệm Dược Mẫn."
Bạch Hoành Phi nghe xong nheo mắt: "Cái gì? ! Dược Mẫn cũng làm rồi? !" Nữ bác sĩ gật đầu: "Dạ, bác sĩ Trương bảo tôi làm ~" Trong giây lát, trong đầu Bạch Hoành Phi hiện lên khuôn mặt đẹp trai của Trương Dịch. Thằng nhóc này cũng có vài chiêu đó! Marnife lam trạng khuẩn?! Nếu đúng như Lưu Văn nói, vậy người bệnh này không phải mắc bệnh do vi khuẩn mầm phổi. Mà là do Marnife lam trạng khuẩn! "Còn mẫu tủy xương lấy ra hôm qua không?" Bạch Hoành Phi vội hỏi. "Vẫn còn chút...""Cô mau làm lại một lần giống vừa nãy cho tôi xem!" Bạch Hoành Phi ngữ khí có chút khẩn trương. Anh muốn xem, có phải thật sự như bọn họ nói không. Tiện thể xem cái vi khuẩn đổi tới đổi lui này rốt cuộc có dáng vẻ ra sao! "A nha... Dạ được!" Lưu Văn chất phác gật đầu. Cô dựa vào những kiến thức vừa học được từ Trương Dịch, làm lại một lần. Hơn hai mươi phút sau, thấy Bạch Hoành Phi mặt đầy mồ hôi đi ra từ phòng thí nghiệm nhỏ! Vừa đi vừa kích động lẩm bẩm: "Tìm được rồi! Tìm được rồi! Chính là Marnife lam trạng khuẩn! Chính là nó!"
Sau đó, Bạch Hoành Phi gọi điện thoại cho khoa hô hấp. Lúc này, khoa hô hấp cũng đang kích động. Vừa nghe bác sĩ trực đêm nói đã tìm ra vi khuẩn gây bệnh. Một giây sau liền nhận được điện thoại của Bạch Hoành Phi. "Bạch chủ nhiệm?" "Ừm? Tìm ra rồi à? Có phải là Marnife lam trạng khuẩn không?" Bạch Hoành Phi: "Sao các người lại biết sớm hơn khoa xét nghiệm chúng tôi vậy?" Một giây sau, nghe tiếng Hoàng Kỳ cười trong điện thoại: "Trương Dịch nói đó." Bạch Hoành Phi: ... Được thôi, anh quên mất Trương Dịch sau khi tra ra cũng có thể lập tức thông báo cho khoa hô hấp. Là do anh quá kích động nên sơ sẩy. Nhưng mà tóm lại chuyện này vẫn có kết quả tốt. Chỉ một ngày đã tìm ra nguyên nhân bệnh. Người bệnh về sau có hy vọng chữa khỏi rất cao. Không đến mức giống cô bé năm năm trước, vội vàng đến, náo loạn cả bệnh viện. Khoa xét nghiệm của họ còn chưa kịp cho ra kết quả, thì cô bé đã vội vàng rời đi... Ai! Tiếc cho cô bé đó. Nếu đổi thành bây giờ, có lẽ cô bé còn có chút hy vọng sống...
...Khoa cấp cứu. Lúc giao ban, sắc mặt Khang Ngạn Minh không tốt lắm. Giống như tối qua không ngủ ngon. "Tình hình của bệnh nhân Lý Tiểu Quân, bệnh tình phát triển thế nào? Có chuyển biến xấu không?" Vị bệnh nhân này chủ nhiệm Khang rất quan tâm. Chắc là trong lòng anh ấy có một nút thắt quá lớn. Không muốn chứng kiến người bệnh mắc cùng một bệnh mà lại ngã quỵ hai lần. Cho nên lần này Khang Ngạn Minh cũng đang cố gắng hết sức.
Thái Nguyên Bồi quay đầu nhìn Trương Dịch một cái rồi kích động nói: "Chủ nhiệm Khang! Liên quan đến vi khuẩn gây bệnh của Lý Tiểu Quân là gì, tôi rất muốn biết đáp án!" Ngay lập tức, Khang Ngạn Minh ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên! "Mau nói! Là gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận